|
|
|
Đại Chúng số 116 - ngày 15 tháng 3 năm 2003 |
|
Anh cho tôi vạn mùa Xuân Hỡi nầy người cựu chiến binh Nửa phần thân thể hy sinh cho đời Nửa phần còn lại tả tơi Sống như dở chếtàbên trời quê hương Cho tôi gởi trọn tình thương Hòa niềm cảm phục vương vương trong lòng Đêm đê m bên ngọn đèn hồngCó vơi được chút bã o lòng không anh ?Tôiàngười thơ, rất chân thành Xin vài giây phút cùng anh tâm tình Hết đê m dàiàđến bình minhNgười ta còn có hành trình ước mơ Người ta còn đợi thời cơ Công danh, sự nghiệp bên bờ vinh quang Còn anhàmột tấm thân tàn ! Hiến dâng tổ Quốc một phần chân tay Sống lây lất kiếp đọa đà yMỗi mùa Xuân đếnàđắng cay ngập hồn Lệ lòng từng đợt trào tuôn Cắn răng nén chặt tủi hờn xác thân ! Quý trọng anhàđến vô ngần Xin cùng chia xẻ mùa Xuân với người Xin dâng anh, đóa hồ ng tươiTình yêu tôi đóàhãy cười đi anh Xá chi cuộc sống hồng trần Anh cao cảàgấpàbội phần thế nhân Anh cho tôi vạn mùa Xuân Mùa Xuân trong mắtàmùa Xuân trong hồn Tình yêu anh, mãi trường tồn Dẫu bao nghìn kiếp, vẫn cònàyêu anh à Ngọc An Xuân Quý Mùi 2003 DẠI KHÔN Bài xướng : Thế-sự đua nhau nói dại khôn ; Biết ai là dại, biết ai khôn ? Khôn nghề cờ bạc là khôn dại ! Dại chốn văn-chương ấy dại khôn. Mấy kẻ nên khôn đều có dại ; Làm người có dại mới nên khôn. Cái khôn ai cũng khôn là thế ! Mới biết trần-gian kẻ dại khôn. TRầN TẾ-XƯƠNG ________________________ Hoạ vận 1 Dại khôn NgườI đời bà n luận dại và khôn.Biết dại trần-gian lánh ấy khôn. Lắm lúc nói khôn làm hoá dại ! Nhiều khi tưởng dại hợp thành khôn. Tuỳ thời ứng-dụng khôn hay dại ; Biết học nghề đời dại mới khôn. Kẻ dại người khôn đều chết cả ! Chết còn như sống dại mà khôn. ờ Gia Trạng (PARIS) Hoạ vận 2 Dại khôn Xử-thế đôi đường tiếng dại khôn. Thế nào là dại, thế nào khôn ? Khôn nghề nghiện-hút cho nên dại ! Dại học hiền-nhân biết được khôn. Khôn chốn cờ-bài thì hoá dại ! Dại nơi đè n sách thật là khôn.Khi khôn lúc dại vừa thời hợp ; Dại đã qua rồi ắt phải khôn.ờ VY-CHỈ Rennes ________________________ Lời luận bàn : Xưa ông Ninh Võ Tử gặp nước hữu-đạo thì thấy ra một người khôn ; gặp lúc nước vô-đạo thì lại thấy ra một người dại. Đức Khổng-Tử phán-đoán rằng :"Cái khôn của Ông Ninh Võ-Tử, người ta có-thể bằng được, còn cái dại của Ông, người ta không thể bằng !Cụ Phan Bội-Châu nói về khôn dại như sau : *Khôn sống bống chết *, một thành ngữ ở đ ầu miệng người ta. Nhưng có ai biết đâu ? Khôn mà đã chắc gì sống đâu ! Vụng (=bống) mà đã chắc gì chết ! Kià những người chết đó cũng vị-tất thảy là người vụng ? Than ôi ! Cờ đời biến-chuyển, tránh- né Pháo Mã, lại e mắc phải Pháo Đầu ! Đường đời nhiêu khê, *thấy được đường quang, e bước quàng đường rậm* ! Có lúc vì khôn mà sống ; lại có lúc vì khôn mà chết ! Có lúc vì dại mà chết, nhưng có lúc nhờ dại mà sống ! (PHAN-SàO-NAM)______________________________________
|
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002
|