|
|
|
Đại Chúng số 118 - ngày 15 tháng 4 năm 2003 |
Thư tòa soạn |
Mục Suy Tư trong số báo nầy. Trong Mục : "Trước đèn đọc sách" do: "Con mọt sách" hay "Lão cận thị" sưu tập lại. Kỳ này chúng tôi mở ra một mục mới , hướng về sự suy tư trong
tuần . Do " Lão Cận thị " hay " Con mọt sách / Saigon ngày xưa " phụ trách. John Paul Caponigro War Photographer - Phỏng vấn James Nachtwey James Nachtwey (người Mỹ, sinh năm 1948) là một trong những nhà báo-nhiếp ảnh quan trọng nhất hiện nay. Trong mười tám năm qua ông đã ghi lại lịch sử và có mặt tại phần lớn những điểm nóng trên thế giới. Ảnh của Nachtwey kể về danh dự và sức mạnh của những người không tên tuổi và quyền lực, về tính nhân bản thể hiện trong những môi trường thảm khốc. Nachtwey đã ghi lại chiến tranh, nạn đói và xung đột chủng tộc ở Trung Cận Đông, Somalia, Sudan, Nicaragua, Romania, Chechnya, Afghanistan, Bosnia, Philipplines, Indonesia và Kosovo. Ông đã nhận được nhiều giải thưởng quan trọng: bốn lần giải Robert Capa Medal Award vàng, sáu lần giải Magazine Photographer of the Year, giải World Press Photo of the Year, ba lần giải Infinity Award cho nhiếp ảnh báo chí v.v... Cuốn sách mới nhất của ông mang tên "Lửa địa ngục" ("Inferno"), xuất bản bởi Phaidon.JPC: Anh có nói về "trách nhiệm tập thể"; tôi tự hỏi rằng anh có những lời khuyên gì cho những người mà, sau khi xem những bức ảnh của anh, phân vân không biết mình phải làm gì? JN: Tôi cho rằng ở mức cơ bản nhất, người ta nên quan tâm tới sự bất công và tội ác đối với con người khi đối mặt với chúng trên báo chí. Hãy giữ chúng nhắc nhở bên trong mình, mà không ngoảnh mặt đi. Nếu những mối liên quan không dễ dàng hiểu được, hãy cố gắng tìm hiểu. Hãy dành thời gian để tư duy về những điều đang xẩy ra và trao đổi với những người khác. Đó chính là quá trình tạo ra công luận và giữ cho công luận tồn tại. Bước tiếp theo là tiếp cận một người nào đó, một Đại sứ, một người trong chính phủ, một người ở Liên Hiệp Quốc. Hãy gửi một lá thư, và nói với họ: "Tôi biết những gì đang xẩy ra, tình hình không thể chấp nhận được. Hãy có một giải pháp". Tôi cho rằng quan trọng là hãy cho phép mình có một ý kiến, hãy trở thành một phần của dân chúng. Đó chính là quyền lực. Trong một nền dân chủ, quyền lực được cấu thành bởi những giọng nói cá nhân, và các nhà lãnh đạo bắt buộc phải lắng nghe. Tôi nghĩ rằng điều đó hẳn có tác dụng.JPC: Anh có chắc không? JN: Trừ khi anh cho rằng ý kiến của công luận không có giá
trị gì. Tôi tin rằng có. Công luận đã buộc Mỹ rút khỏi Việt Nam sớm hơn rất
nhiều. Nó đã ảnh hưởng tới chính sách của chúng ta (Mỹ) tại Trung Mỹ. Ảnh hưởng
tới việc cứu đói tại Ethiopia, miền nam Sudan và Somalia. Nó có tác dụng với
Kosovo. Người ta đã hiểu rằng can thiệp vào Kosovo là một việc cần thiết và hợp
lý. Một lần nữa: hãy quan tâm với tư cách cá nhân tới những điều đang xẩy ra
quanh ta, hãy có một ý kiến và bày tỏ nó với mọi người xung quanh và với bộ máy
lãnh đạo. Ngoài ra báo chí cũng có trách nhiệm. Những ấn bản và chương trình
truyền thông có trách nhiệm cung cấp thông tin cho mọi người về những sự kiện
đang xẩy ra. Ngày nay người ta dành quá nhiều chỗ cho những ngôi sao, cho tiêu
thụ, mốt, và những vụ bê bối trong nước. Tất cả đã trở thành kiểu như giải trí,
thành thương mại. Người ta muốn làm những cái tạo ra doanh thu. Nhưng trách
nhiệm của báo chí là tạo ra một sự cân bằng hướng tới trí óc và tình thương của
người đọc, những người muốn biết những điều gì đang xẩy ra. Rất nhiều quyết định
trong báo chí hiện nay bị tác động bởi thị trường, chứ không phải bởi nội dung.
Ngay cả cái câu "bão hoà tình thương" (compassion fatigue) cũng là của những
người làm quảng cáo chứ không phải là của người đọc nói chung. Những người làm
quảng cáo không muốn sản phẩm của mình bị để cạnh những câu chuyện của bất công,
của tàn phá và đau thương. Người ta viện vào cái "bão hoà tình thương" để lấy cớ
không in những câu chuyện kia. Có lẽ những người làm quảng cáo nên hiểu rộng hơn
trách nhiệm của họ. Ở một xã hội tự do, họ nên hỗ trợ để đăng những chủ đề kia,
điều có ích hơn cho tất cả mọi người. Có thể tôi quá lý tưởng hay ngây thơ,
nhưng chúng ta đang cùng nhau sống trong chỉ một thế giới mà thôi. JPC: Làm sao anh có thể tiếp tục làm việc với những chủ đề
này một cách bền bỉ trong một thời gian dài như vậy. .JPC: Anh hành động thế nào khi bị cám dỗ muốn can thiệp
hay muốn nhập cuộc trước một tình huống? JPC: Thế còn tính khách quan của các tác phẩm thì sao. Nó bị biến mất, hay ở đây hai tính chất được kết hợp với nhau? JN: Sự giao nhau giữa tính khách quan và chủ quan mang lại tính thực. Khi tôi chia sẻ xúc cảm với người khác thì tôi cũng có điểm chung với họ. Tôi chỉ có thể đưa người xem tới một chỗ đứng nhất định khi họ chia xẻ tình cảm với tôi. Tôi phóng to lên hoặc làm rõ ra những cảm giác mà họ cảm nhận nhưng không trình bày được. Bất kể tôi có cảm giác gì trong những tình huống mà tôi trải qua, đó là những cảm giác rất mạnh. Một sự nổi giận ghê gớm, đau đớn, bất lực, buồn bã. Sẽ không có tác dụng gì nếu tôi cho phép những tình cảm này, mạnh thế nào thì mạnh, đánh quỵ bản thân. Bởi lúc đó tôi sẽ trở thành vô dụng, và đánh mất lý do để có mặt ở nơi tôi đang có mặt. Tôi phải lái những tình cảm của tôi vào công việc. Tôi hy vọng rằng, cuối cùng thì chúng diễn tả tìnhthương. JPC: Thật là dũng cảm khi dám nhìn thẳng vào những chủ đề này, và nhất là khi luôn luôn quay trở lại với nó. Tôi không chắc là tìm được một từ nào thích hợp hơn là từ "anh hùng". Đối với nhiều người, tiếp nhận, thậm chí tiếp xúc với những hình ảnh này là một việc hết sức khó khăn. Thật là một điều đặc biệt khi có thể dành nhiều thời gian cho chúng như vậy. JN: Tôi cũng nhận thấy là không phải ai cũng làm được việc này JPC: Có một số người chỉ trích tính "mỹ miều" của cách tiếp cận những chủ đề này - với kết quả là những vật thể mỹ thuật được treo trong bảo tàng, phòng tranh, sách in đẹp bày trên bàn phòng khách. Họ cho rằng cách tiếp cận này làm cho những chủ đề kia trở thành lạ mắt, hào nhoáng, hợp thời, mang tính bái vật và phục vụ sự giật gân. Họ cho rằng "Inferno" là một trong những vật thể mỹ thuật đó. Anh nghĩ sao về điều này? JN: Đối với tôi, "Inferno" không phải là một vật thể mỹ thuật, mà là một kho tư liệu. Kích thước, design, toàn thể sự hiện diện của nó có mục đích tạo ra một kho tư liệu có khả năng đi vào trí nhớ tập thể và lương tâm tập thể của chúng ta. Nhiệm vụ quan trọng nhất của các tác phẩm của tôi là xuất hiện trên những phương tiện đại chúng trong thời gian một sự kiện đang xẩy ra, để tạo ra một ý thức và ý kiến của công luận, và tạo ra một không khí có thể dẫn đến thay đổi. Đó là lý do tôi làm việc. Nhiệm vụ thứ hai của chúng là đi vào trí nhớ của chúng ta để không bị lãng quên. Chúng là di sản hình ảnh để chúng ta suy tư trong khi tiến vào tương lai. Hy vọng chúng ta không mắc lại những sai lầm của quá khứ. Đó là giá trị của những tác phẩm này.Tôi đã đôi lần có triển lãm ở các viện bảo tàng; đó cũng là
một hình thức trao đổi có ý nghĩa. Chương trình của một bảo tàng không chỉ được
xác định bởi những nhà phê bình, những người phụ trách bảo tàng, mà còn bởi
người trưng bày và người xem. Một tác phẩm treo trong bảo tàng không có nghĩa là
nó chỉ có thể được coi là một vật thể mỹ thuật. Nó tạo ra trao đổi với công
chúng, một công chúng, có thể giới hạn hơn là công chúng của báo chí, nhưng cũng
rất quan trọng. |
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002
|