Đại Chúng số 113 - ngày 1 tháng 1 năm 2003

Thư tòa soạn

Thế giới & bình luận

Tâm Thư của Tuần Báo Đại

1001 chuyện nhớ quên

Đọc báo dùm các bạn

Bác sĩ Alexandre YERSIN

Câu chuyện tại Việt Nam

Khuôn mặt thời đại

Điều cần biết hiện nay.

Lịch Sử Diễn Hành Hoa Hồng

Nhu Anh May Troi

Tin nhõ cần biết

Tim Trong Ky Niem

Khoa học & Y khoa

Chuyện huyền bí

Vinh Danh Người Nằm Xuống

Vũ trụ & Con người

Giấc Mơ Gợi Nhớ

Mưa bên này, nắng bên kia

Nấu ăn ngon cho chàng

Trang thơ

Nguoi va ngom & Thu Khong Niem Goi Tran Nghi Hoang

QUa Khu Mot Doi Nguoi

PHẦN HAI

TUY CƠNG VIỆC LÀM VẤT VẢ, SONG VỢ CHỒNG QUỐC TRUNG CŨNG NHƯ NGỌC PHỤNG cảm thấy lịng mình tràn ngập cả niềm vui. Hàng đêm sau giờ đĩng cửa tiệm ơng cháu Quốc Trung phụ rửa bát đĩa. Cơng việc đâu đĩ xong xuơi trở vào nhà trong trêu chọc vợ :

Thế nào cơ Ba nĩ ? Tơi chọn đúng nghề khơng ?

Thục Trinh cũng mở cờ trong bụng nên cười xuề xịa đáp lại:

Lần này là lần thứ nhất tơi thấy ơng mới chọn đúng nghề.

Thế bộ mấy lần trước tơi chọn sai à ?

Gần nhhư vậy. Tơi cĩ cảm tưởng mấy năm về trước ơng chỉ được cái làm hại thiên hạ khơng thơi,chứ chẳng được tích sự gì.

Hả ? Tơi sai lầm ? Sai lầm cái gì mới được chứ ?

Thì ơng đã chẳng chọn nghề cho thằng Sùng Thật đĩ sao ? Bây giờ quả nhiên nĩ đã thành "ơng Thánh" rồi đĩ. Như vậy ơng đã sáng mắt chưa ? Nĩ cho cái con gái đĩ tỉnh thành ra xỉa xĩi ơng. Nĩ cho ơng xuống bếp nằm. Nĩ cho ơpng ăn cơm thừa cá cặn...Bộ ơng đã kể cho tơi nghe bây giờ lại đâm ra lú lẫn quên rồi sao ?

Quốc Trung bị chạm đến tự ái, song tự biết lỗi mình ai bảo mang ra thủ thỉ với vợ con làm gì...để phải bị vợ trả địn,tuy nhiên cũng phải giả lả cười xuống nước:

Ờ, hơm nay bà hơn hẵn tơi..

.

Bà Thục Trinh ngạc nhiên hỏi:

Hơn cái gì ?

Bánh bao với há cẩu của bà khơng cịn một cái nào...Cịn nồi cháo tơi phụ trách

thì cịn lưa lại đến cả mươi tơ...Chẳng phải là...tơi dở ẹt đĩ sao ?

Bà Thục Trinh lắc đầu:

Khơng phải tại vì cháo ơng dở đâu !

Nếu khơng thì làm sao cịn thừa đến như vậy ? Mấy ngày trước khách địi ăn thêm khơng cĩ, mà hơm nay thì...lại dư ê hề như vậy. Chẳng phải là bị chê à ?

Khách khơng chê đâu ! Chỉ tại vì ơng cho ăn mãi một thứ cháo như vậy họ đâm ra chán. Sáng mai ơng nấu cháo tấm đi,bỏ thêm chút nếp vào...Tơi đoan chắc là khách sẽ thấy khối khẩu lắm.

Quốc Trung bác bỏ ý kiến của vợ :

Khơng. Tơi khơng nghĩ vậy. Hãy tập cho họ ăn loại cháo đặc biệt của đồng quê rồi họ sẽ quen dần đi. Khi mà đã bén nùi rồi thì dù cĩ đánh cho chết họ cũng địi hỏi mĩn cháo này cho kỳ được.

Quả như lời Quốc Trung nĩi,sau đĩ lối một tháng ,cháo bán chạy đến khơng kịp múc ra bán nữa. Từ đĩ, người thích há cẩu,bánh bao cũng khơng quên địi mua thêm cháo. Cịn những kẻ địi thèm ăn cháo cũng mua kèm thêm vài ba cái bánh bao hay há cẩu mang về,sợ ăn xong thì khơng cịn bánh nữa.

Cĩ nhiều hơm quá vui ,vợ chồng đem kỹ thuật nấu bếp ra cùng nhau bàn luận. Cuối cùng cả hai đều phá lên cười dịn dã khiến hai mẹ con Ngọc Phụng cũng phải cất tiếng cười theo.

Quốc Trung chỉ mong sao trong nhà luơn luơn cĩ tiếng cười đùa,dù phải vùi đầu cả ngày trong bếp khiến cả ba đều mệt mỏi. Từ ngày mở quán đến nay, chẳng những ơng bà Quốc Trung mà luơn cả Ngọc Phụng cũng như khơng

cịn nhắc nhở đến Sùng Thật mấy nữa.

Tuy bà Thục Trinh thỉnh thoảng cũng bùi ngùi thương nhớ đứa con trai của mình, song sau đĩ thì bà quên ngay...

Bà ơi! Nhắc nhở hồi cũng chẳng Ích lợi

gì...

Quốc Trung chỉ cầu mong sao vợ với con dâu ít nhắc đến Sùng Thật đi là được. Cái gì rồi cũng phải chìm đi trong quên lảng. Nếu khơng thì làm sao cĩ cảnh,gái cĩ chồng,chồng chết,bỏ sang sơng thêm lần nữa, cịn chồng cĩ vợ,vợ chết thì kiếm lại người để nâng khăn sữa túi ! Lúc mới ban đầu thì khĩc lĩc u sầu bi lụy,nhưng rồi thời gian ngày một ngày hai cũng hàn gắn được vết thương lịng. Oâng tin như vậy. Chẳng cĩ gì là vĩnh viễn đau khổ cả...

Kể từ ngày Trung Trinh Phụng Quán mở ra đến nay đã được mọi người quanh xĩm cùng khách đi đường truyền miệng nhau ca tụng,nhờ vậy mà quán mỗi ngày mỗi đơng đảo thêm.

Riêng Quốc Trung đêm nào cũng mang sách vở ra dạy thêm cho cháu nội. Hai ơng cháu xem chừng tương đắc lắm. Đặc biệt Anh Hào cịn tỏ ra thơng minh hơn cha nhiều. Điều này Quốc Trung vừ mừng mà cũng chẳng khỏi tỏ ra lo lắng. Mừng là ước vọng cho cháu nội học hành thành tài để sau này ra đời giúp cho xã hội,mà điều này ơng từng cùng Thụy Quyên mang hồi bảo như vậy. Song vì hồn cảnh khiến mối tình của hai người dang dở nên riêng phần ơng kơng thể nào thực hiện được. Niềm hy vọng của ơng vào Sùng Thật nay khơng cịn nữa. Sùng Thật đã chạy theo tiền tài,danh vọng,vứt bỏ lại đàng sau tất cả tình nghĩa vợ chồng,luơn cả luân thường đạo lý. Cõi lịng ơng tan tát. Giờ ơng chỉ cịn đặt tất cả kỳ vọng vào đứa cháu nội của mình. Tuy nhiên, ơng khơng khỏi phải ưu tư chẳng biết rồi đây Anh Hào cĩ dẵm vào vết xe cũ của cha nĩ khơng ? Và,rồi đây,mình cĩ đầy đủ lý lẽ và uy tín để thuyết phục con dâu và vợ để cho Anh Hào tiếp tục ăn học thành tài thành tài theo như nguyện vọng của mình chăng ?Điều này khĩ mà nĩi trước được. Hành vi bất xứng của Sùng Thật đã in sâu vào tâm khảm của Thục Trinh lẫn Ngọc Phụng.

Quốc Trung thở dài,vọng mắt ra ngồi song sổ nhìn các bĩng đốm chập chờn lướt trên các

lùm cây thấp lè tè sau vườn. Thỉnh thoảng tiếng vài tiếng ngỗng hoặc dăm ba tiếng gà chen dẫm nhau kêu lên vọng vào.

Nội đang suy nghĩ phải khơng ? Má bảo con đừng làm điều gì để nội buồn,nội phải ưu tư...

Khơng. Nội chẳng suy nghĩ gì cả. Nội chỉ mong sao cho con ăn học thành tài...Tại sao con biết nội đang suy nghĩ ?

Tự con nghe nội thở dài...hệt như má con trong lúc ngủ vậy !

Quay nhìn cháu nội,Quốc Trung nhỏ nhẹ bảo:

Chính má con mới ưu tư, cịn nội thì bây giờ chẳng cịn nghĩ bất cứ chuyện gì nữa cả. Con nĩi lại lời nội cho má con nghe là ưu tư cũng chẳng ích lợi gì,chỉ làm cho ta thêm đau khổ !

Anh Hào bỗng lên tiếng hỏi :

Nơi nè ! Nội cịn nhớ bài gì "Sử Hịa" đĩ khơng ?

Nhớ chứ ! Con cĩ nhớ khơng ?

Anh Hào gật đầu:

Cĩ. Con đọc lại để nội nghe cĩ đúng khơng nha.

Rồi khơng đợi cho ơng Nội đáp lại, Anh Hào đọc lại rành rọt:

Sử hịa nhập đương ngọ

Hân trích hịa hạ thổ

Thủy tri bàn trung sơn

Lập lập giai tân khổ:"

(Ruộng cày vào buổi ban trưa

Mồ hơi nhỏ giọt như mưa xuống đồng.

Trên mâm ai biết nguồn cơn

Bát cơm mỗi hạt mỗi gian khổ nhiều!) Cĩ đúng vậy khơng hả Nội?

Đúng lắm ! Oâng Nội chỉ mới đọc qua mà con cịn nhớ đến bây giờ thì quả thật tài rồi. Đây là bài nĩi về cảnh làm việc ngồi đồng cực khổ biết là bao. Ngày xưa, ơng bà cơ con cũng đã từng đổ ra bao nhiêu mồ hơi nước mắt để tạo nên cơ nghiệp....lưu lại cho ơng bà nội...

Bây giờ cơ nghiệp đĩ đâu rồi hả nội ?

Khơng cịn nữa! Tất cả đã về tay người khác !

Tại sao ?

Thục Trinh đang nằm nghỉ trong phịng nghe hai ơng cháu chuyện trị đi xa hơn đầu ĩc của trẻ thơ,bà lên tiếng nĩi vọng ra với chồng:

Nĩ cịn nhỏ dại,biết gì chuyện ấy mà đi nĩi với nĩ ?

Anh Hào nghe tiếng bà nội, vội quay mặt ngay về hướng phịng ngủ nĩi lờn lên:

Nội ơi! Nội cịn thức phải khơng ? Nội cĩ nhớ cĩ lần dạy cho con bài con bài "Con Ngựa Khỏe" khơng ?

Bà Thục Trinh bên trong đáp lại :Ờ ! Cĩ...mà bé Bự của nội cĩ cịn nhớ khơng ? Đọc thử cho nội nghe đi...

Anh Hào lại tiếp tục ngâm nga, lần này lớn tiếng hơn để bà nội nằm bên trong phịng cĩ thể nghe thấy được:

"Hữu tất hữu tất!

Tất bỉ thặng hồng.

Túc dạ tại cơng

Tại cơng mang mang...

(Cĩ con ngựa,con ngựa nở nang

Ngựa khỏe kia cĩ sắc lơng vàng

Tối ngày bận bịu việc quan

Mãng lo phân giải bằng an cho đời..."

"Hữu tất hữu tất,

Tất bỉ thừa mẫu

Túc dạ tại cơng

Tại cơng ẩm tửu.

(Ngựa kia trơng thật nở nang

Xanh đen mừng đốm sẵn sàng dâng vua.

Việc cơng sá kể sớm trưa

Xong đâu đĩ mới say sưa vui vầy,,,)

Cịn nữa

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002