Đại Chúng số 120 - ngày 16 tháng 5 năm 2003

Lá Thư Tòa Soạn
Vườn Thơ
Thế Giới Và Bình Luận
Dấu Mốc Quan Trọng
Tin Nhỏ Cần Biết
Đại Lễ Phật Đản
Nhân Ngày Quốc Hận
Tiếng Quốc Đêm Trăng
Bệnh Sars
Thơ và Nhạc Bảo Oanh
The Mother of Mothers Day
Lịch Sử Ngày Cho Mẹ
Duyên Em
Đừng Hỏi Tại Sao
Ngày Nhân Quyền Cho VN
Đọc Báo Dùm Bạn
Y Khoa Và Khoa Học
Cơ Sở Văn Học Cỏ Thơm
Nấu Ăn Ngon Cho Người Yêu
Cô Kiều Với Phạm Quỳnh
Phan Thanh Giản
Kiếp Hoa Chìm Nổi
Mưa Bên Này Nắng Bên Kia
Giáo Sư Vũ Ký
Giáo Hội Phật Giáo Hoà Hảo

Duyên em
Bình Huyên

 

Bạch Lan và Hồng Lan đúng mười bảy tuổi. Chúng là chị em sinh đôi. Cả hai đều tốt nghiệp trung học. Chúng quyết định nghỉ học, kiếm việc làm, để đỡ gánh nặng cho bố. Bạch Lan được việc làm trước tại một tiệm may thời trang lớn trong tỉnh. Hai chị em ở với bà bác ngoài tỉnh. Bạch Lan bắt đầu đưa tiền hàng tháng cho bà, nói là để thêm vào tiền chợ và chi phí lặt vặt trong nhà cho hai chị em.

Con trai ông chủ tiệm may của Bạch Lan cảm nhan sắc và tính nết của nàng. Cặp trai gái trở thành ý trung nhân. Họ hẹn nhau sẽ xin gia đình cho làm đám cưới sau khi người con trai ra trường đại học. Lúc ấy Bạch Lan sẽ được mười tám tuổi rưỡi.

Ngay sau ngày sinh nhật thứ mười tám của Bạch Lan và Hồng Lan, hai biến cố lớn lần lượt xảy ra. Trước tiên, Hồng Lan nhiều lúc tự nhiên thay đổi hẳn về tính tình, cách làm việc và ý thích riêng. Tất cả đều ngược lại với thời gian trước kia. Hồng Lan thành ra nóng nảy, khó tính, hỗn xược, dối trá, ganh tỵ, ác độc, vụng về, lười biếng, đãng trí. Đôi khi cô ta trở lại bình thường. Tuy nhiên, điều này không kéo dài.

Bạch Lan, ngược lại, vẫn luôn luôn hiền thục, khéo léo, đảm đang. Nhưng nàng hay bị xỉu, ngay cả trong giờ làm việc. Ý trung nhân của nàng mang nàng lên thủ đô khám bệnh trong nhà thương tây. Ở đó, sau khi thử nghiệm, họ cho chàng biết là vợ chưa cưới của chàng có bướu trong óc và chỉ sống trong sáu tháng nữa mà thôi. Bạch Lan được nhà thương cho đơn thuốc về nhà nằm dưỡng bệnh. Nàng phải nghỉ làm việc trong tiệm may thời trang của bố mẹ chồng chưa cưới. Ý trung nhân của nàng xin bố mẹ vẫn trả lương hàng tháng cho nàng.

Trên giường bệnh, Bạch Lan có đủ thời giờ dặn dò người yêu và em gái sinh đôi. Khi ý trung nhân của nàng vắng mặt lo thi cử, Bạch Lan bảo Hồng Lan :

- Em thay đổi tính nết nhiều lắm. Rủi thay, sự thay đổi của em không làm người xung quanh hài lòng. Chị không biết phải làm sao để giúp em hiện nay và cả sau khi chị qua đời.

Nghe chị nói, có lúc Hồng Lan cau có :

- Chị mặc em. Chẳng ai làm gì được em đâu. Em không chết đâu. Chị sẽ chết thì có !

Có lúc nàng ôm chị mếu máo :

- Em cũng không biết tại sao em cư xử, hành động như thế. Khi em thấy một luồng hơi nóng bốc lên phừng phừng sau gáy và hai bên má, là em không ưa thích bất cứ ai ở chung quanh. Những lúc đó, em không muốn làm việc. Mà có bị bắt buộc làm, em không biết phải sắp xếp như thế nào cho đúng. Chị có thương em thì cố nghĩ cách giúp em, chị Bạch Lan ơi !

Khi ý trung nhân của nàng tới thăm, Bạch Lan ra hiệu cho em gái đi chỗ khác. Nàng bảo chàng nho nhỏ :

- Khi em qua đời, nếu anh vẫn yêu em, xin anh thương lấy Hồng Lan. Nó là hình ảnh của em. Xin anh đừng để nó bơ vơ ở nơi thành thị này, và cũng đừng để nó phải về ở với bà dì ghẻ của chúng em. Tội nghiệp nó lắm, anh ơi

Nàng nghẹn ngào ngưng nói. Chàng cũng mếu máo ôm người yêu :

-Anh không muốn mất em. Nhưng việc đó sẽ phải xảy ra. Giúp cho Hồng Lan tiếp tục sống ở nơi đây, không khó. Nhưng thương lấy Hồng Lan để được sống với hình ảnh của em quả thực rất gai góc cho đời anh ! Cô ấy tính khí bất thường, đủ thói hư tật xấu. Làm sao anh chịu đựng được, hở em ?

Những trao đổi, dặn dò thương tâm đó được nhắc đi nhắc lại hàng ngày. Khi nằm một mình, Bạch Lan nhắm mắt dâng tâm hồn cho Đấng Tối Cao, mà nàng không biết rõ là hữu thể nào. Gia đình Bạch Lan chỉ theo đạo thờ Ông Bà. Trong thời gian cuối cùng của đời nàng, Bạch Lan thường rơi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Có lần nàng thấy mình nằm dưới một luồng ánh sánh rực rỡ. Trong đó, hình ảnh một nữ nhân đẹp lộng lẫy uy nghiêm nhìn nàng bằng cặp mắt trìu mến. Người đó mấp máy môi, làm cho Bạch Lan hiểu ý tưởng sau đây : "Con biết dâng tâm hồn lên Thượng Đế. Ta chỉ cho con cách thực hiện điều con ao ước đối với em gái của con. Sau khi thể xác con chết đi, linh hồn con sẽ trở về phù hộ em gái con một thời gian. Tuy nhiên, sự tự do của người yêu con và của em gái con cần được tôn trọng. Cho nên, mỗi ngày linh hồn con sẽ trở về nhập vào em gái con từ giữa trưa cho đến nửa đêm. ng khoảng thời gian đó, em gái con sẽ thừa hưởng tất cả tính tình tốt đẹp, tài năng tuyệt vời của con. Nửa ngày kia, em gái con sẽ trở lại con người của riêng cô ấy. Đến ngày sinh nhật thứ hai mươi của hai chị em, người yêu con cùng em gái con sẽ hoàn toàn tự do lựa chọn giữa con người tốt đẹp của Bạch Lan và con người xấu xa của Hồng Lan để sống suốt đời với nhau." Nói xong, hình ảnh nữ nhân mờ đi, biến mất. Bạch Lan tỉnh dậy trong niềm hân hoan thầm kín. Nàng vui mừng hơn, khi ý trung nhân của nàng đến thăm, hứa với nàng rằng :

- Anh sẽ vì em mà thương lấy Hồng Lan. Em hãy ra đi thanh thản.

Bạch Lan nắm tay người yêu :

- Khi anh thấy "đoá lan trắng " ở đâu là tình yêu của Bạch Lan với anh ở đó.

Bạch Lan qua đời như trong một giấc ngủ. Chàng trai xin phép cha mẹ cưới Hồng Lan làm vợ. Đám cưới chạy tang xảy ra thật nhanh. Chàng trai làm lễ chôn cất Bạch Lan như thể nàng đã là vợ của chàng, với sự tham dự của cả hai gia đình. Từ đó trong ngôi nhà sang trọng diễn ra cuộc sống sôi nổi của chàng trai trung thành đầy thiện tính với cô gái mang trong tâm hồn hai bản ngã tương phản nhau.

Ngay đêm động phòng, chàng trai đã trải qua hai mầu hương lửa lạ đời. Tiệc cưới chấm dứt lúc mười giờ đêm. Hai vợ chồng dắt nhau vào phòng hoa chúc. Hồng Lan lộng lẫy, yêu kiều, hiền thục trong bộ áo cưới cùng chú rể nâng chén rượu hợp cẩn. Nàng nhìn chàng say đắm, cất tiếng thật dịu dàng :

- Em xin hiến anh một đêm đẹp như đoá lan trắng !

Chú rể nhớ lại lời người yêu cũ là Bạch Lan. Chàng cảm động ôm ghì lấy cô dâu. Hai người trao nhau những nụ hôn nồng nàn, dịu ngọt mà họ đã từng đón nhận của nhau. Họ ve vuốt nhau thật nhẹ nhàng, âu yếm như thuở nào. Thêm vào cảm giác say sưa đó, họ được cùng nhau mở khoá động đào, đưa nhau lên đỉnh cao của khoái lạc êm đềm như khúc nhạc Thiên Thai. Họ ôm nhau chìm dần vào giấc ngủ ấm nồng. Đồng hồ điểm mười hai tiếng. Cô dâu Hồng Lan chợt mở mắt, cất tiếng thật nhõng nhẽo khác hẳn giọng nói dịu dàng lúc nãy :

- Anh à ! Sao anh ngủ mau thế ? Mở mắt nghe em nói câu này !

Chú rể mở mắt, nhìn vợ âu yếm. Hồng Lan vẫn tiếp tục nói vừa nhõng nhẽo vừa run rẩy xúc động :

- Anh biết không. Em thầm yêu anh từ lâu rồi, nhưng đâu dám thổ lộ với anh, vì chị em còn sờ sờ đó.

Ánh nhìn của chú rể trở thành tò mò. Cô dâu không để ý, nói tiếp :

- Đêm nay, anh hoàn toàn là của em. Anh đã bằng lòng cưới em. Hãy yêu em đi. Yêu thật nhiều, thật lâu, đi anh ! Em đây này, anh !

Nói xong Hồng Lan nhắm mắt, đưa đôi môi đỏ mọng. Chú rể không cầm được lòng, ghé miệng hôn lên cặp môi diễm tình đó. Hồng Lan vẫn nhắm mắt nằm yên. Khi chú rể lật chăn, giơ tay ve vuốt thân thể Hồng Lan, nàng bỗng run rẩy, thở mỗi lúc một mạnh. Rồi nàng rên rỉ như người lên cơn sốt. Tiếng rên rỉ trở thành tiếng kêu hốt hoảng như có đám cháy nhà, làm chú rể vừa kinh ngạc vừa bị kích thích dữ dội ! Chàng ta khoái trá vô cùng, thấy rằng mình có diễm phúc được hưởng thú chăn gối với cùng một thân thể nhan sắc tuyệt vời mang lại hai cảm giác rất khác nhau.

Sau khi làm tình, Hồng Lan nằm ngủ như chết, ngáy như kéo nhị. Sáng hôm sau, chú rể dậy trước sửa soạn quà sáng. Cô dâu nằm ươn trên giường, chăn gối bị đạp tứ tung, rơi la liệt quanh giường, xuống thảm. Thỉnh thoảng nàng lại nói mớ lảm nhảm, cười khanh khách, xuýt xoa như lúc làm tình ban đêm. Mãi gần mười giờ, Hồng Lan mới ngóc đầu dậy. Nàng nghiêng ngả ngồi lên, mắt hấp him, thò hai chân xuống đất, đi loạng choạng tới phòng ăn. Nàng ngồi xuống, vớ đũa thìa, múc múc, gắp gắp, nhai chóp chép, nuốt ừng ực. Nàng ngừng ăn, đi chân đất vào phòng tắm. Nàng vừa xối nước, vừa ca hát om xòm. Bất chợt, nàng gọi giật giọng :

- Anh ! Anh ơi !

Chàng trai vội chạy lại gần phòng tắm hỏi :

- Cái gì thế em ?

- Lấy cho em cái quần lót màu hồng thêu hoa hồng.

Một lúc sau, nàng lại sai :

- Lấy cho em cái áo ngủ màu trắng viền đăng-ten, mau lên, em lạnh !

Tắm xong, nàng ra phòng ăn tiếp tục bữa quà sáng. Gần trưa, Hồng Lan vừa nhai vừa đứng lên, đi sang nhà bếp. Ở đó, nàng băm thịt, thái hành, cà chua, đập trứng gà đổ vào chảo, nêm vài muỗng nước mắm. Nàng nhóm bếp cho lửa cháy thật to, đặt chảo lên chiên trứng, tay thìa tay đũa lật qua lật lại. Làm xong, trứng vừa nát vừa khét. Nàng đổ trứng vào cái bát rộng miệng, mang sang phòng ăn, đặt lên bàn, khoe với chồng :

- Anh thấy không. Em làm món trứng theo kiểu Ấn độ, ăn với bánh mì hết sẩy ! Ăn đi anh !

Anh chồng gắp một miếng trứng đưa lên mồm. Chàng nhăn mặt nhai, nuốt, không dám chê, mặc dầu trứng chiên mặn chát !

Đồng hồ điểm mười hai tiếng. Mắt Hồng Lan dịu lại. Nàng nhìn bát trứng, mỉm cười, nói :

- Anh không thích trứng tráng kiểu này à ?

Anh chồng còn đang nể vợ, ầm ừ trong miệng, Hồng Lan đứng lên, cầm bát trứng đi sang nhà bếp. Một khắc sau, nàng trở lại, hai tay bưng đĩa trứng vàng óng, thơm phức, đặt lên bàn. Nàng đứng, lấy đũa xắn trứng, tiếp lên đĩa trước mặt chồng. Nàng ngồi xuống, lấy trứng cho mình, mỉm cười, dịu dàng nói :

- Mời anh xơi trứng với bánh mì. Xong, ta bắt đầu một buổi chiều và một buổi tối đẹp như đoá lan trắng !

Chàng trai nghe vậy, vô cùng cảm động, nhớ tới lời trăn trối của Bạch Lan, người yêu đã khuất. Hai vợ chồng rủ nhau đi chơi. Hồng Lan ôm tay chồng, cùng chàng dạo các khu phố, vườn hoa, những nơi mà chàng từng du ngoạn với Bạch Lan. Hai người mua sắm trong các cửa tiệm quen thuộc. Cách chọn hàng, trả giá của Hồng Lan thật khéo léo, nhắc cho chàng trai những buổi đi mua sắm với Bạch Lan. Chiều tối, họ trở về căn nhà ấm cúng, cùng nhau làm cơm, dọn ăn với nhau rất là hạnh phúc.

Mười giờ tối, cặp vợ chồng mới cưới rủ nhau vào phòng ngủ. Họ lên giường, làm tình với nhau thật nhẹ nhàng, say sưa. Hai người như chìm trong bản luân vũ nhịp nhàng, du dương. Sau nửa đêm, anh chồng bỗng lại rơi vào cơn sốt làm tình lần thứ nhì với vợ. Hai người như ngụp lặn trong biển nước, sóng dâng thật cao, đổ xuống như vũ bão. Chàng trai bị kích động ghê gớm bởi tiếng rên rỉ, kêu la mê loạn của cô vợ ! Qua một đêm giông bão, buổi sáng trở lại với cảnh anh chồng bị sai bảo chí chạt, chạy tới chạy lui cuống cuồng như chữa cháy. Chàng ta lại còn phải dọn dẹp những đổ vỡ trong nhà do bàn tay vụng về của Hồng Lan gây ra. Đôi khi chàng hết hồn vì cách tiếp khách sỗ sàng của vợ. Bữa cơm trưa thê thảm may sao, với chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng, lại được thay thế bằng các món ăn ngon lành do đôi tay của Hồng Lan được linh hồn Bạch Lan xui khiến chuẩn bị.

Sau hai tuần lễ trăng mặt, anh chồng phải trở lại sở làm. Hồng Lan ở nhà một mình buồn hiu. Nàng bày đặt trang trí lại từng căn phòng. Buổi trưa về ăn cơm nhà, anh chồng lặng người trước cảnh trí tao loạn, quê mùa, đầy mầu sắc dị hợm, của căn nhà mất hết vẻ sang trọng. Vài chiếc bình quý bị sứt mẻ. Chân những chiếc ghế khảm xà-cừ bị lôi kéo phũ phàng nên thành èo uột. Bao nhiêu màn cửa chiết plis lịch sự, trước đây mầu xanh ngọc bích đi với bức tường mầu mơ vàng, được đổi bằng những cánh màn đỏ choé căng ra như thiếu vải, giống màn cửa của các căn nhà cũ kỹ ở vùng tỉnh nhỏ nghèo nàn bên Ấn Độ ! Chàng trai không dám chê bai, chỉ lẳng lặng ăn cơm, rồi đi làm, mang theo bầu tâm sự rất đau buồn. May thay, khi chàng về vào buổi chiều tối, quang cảnh căn nhà trở nên đẹp mắt hơn trước. Hồng Lan ở nhà đã bỏ nhiều tiền mua dụng cụ, kêu thợ đến trang trí lại căn nhà mà chính nàng đã làm hư hỏng, xấu xí. Thì ra, sau khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ trưa, hồn ma Bạch Lan đã nhập vào Hồng Lan, sửa chữa lại những gì do bàn tay vụng về của cô em gái sinh đôi gây ra.

Anh chồng sống với cô vợ có hai bản ngã trái ngược nhau, riết rồi cũng thành quen. Chàng ta thương cả hai bản ngã đó. Một đàng thì hiền thục, giỏi giang, khéo léo. Một đàng thì dữ dội, dại dột, vụng về. Cuộc sống của chàng cũng theo đó mà lên bổng xuống trầm hàng ngày, hàng buổi. Khi ở với Hồng Lan thứ thiệt trong ban đêm và buổi sáng, chàng nhớ nhung Hồng Lan kiểu Bạch Lan buổi chiều buổi tối. Rồi trong buổi chiều buổi tối, chàng lại mong đợi thời gian ban đêm buổi sáng. Đời trôi mau, chàng say sưa trong giấc mơ thần tiên và mê man với cơn mộng trần tục. Chàng tâm sự với một người bạn thân. Anh này có bằng tiến sĩ triết học, chuyên về tâm lý thực nghiệm. Kể lể đủ thứ xong, chàng kết luận :

- Tôi lấy làm lạ về con người hai mặt của vợ tôi. Nói là nàng bị ma ám thì không đúng lắm, vì mỗi khi vợ tôi giống Bạch Lan là tôi như ở trên vườn Đào Nguyên. Trái lại, khi vợ tôi trở về con người thật, tôi thấy mình đang sống với một nữ yêu quái vừa ghê gớm vừa hấp dẫn. Trong cuộc đời đầy thích thú huyền ảo hiện tại, tôi luôn luôn thấy lo ngại !

Người bạn nghe xong, ngẫm nghĩ, rồi bảo bạn :

- Theo kinh nghiệm triết học, hiện tượng này có thể gọi là chứng nhị trùng bản ngã. Nếu anh muốn, tôi sẽ giới thiệu anh với một đồng nghiệp của tôi, chuyên về vấn đề tâm lý. Ông ấy là nhà phân tâm học kiêm việc chữa bệnh tâm lý bằng thuật thôi miên.

Người chồng gặp nhà phân tâm học kiêm bác sĩ chữa bệnh bằng thuật thôi miên. Sau khi nghe kể chuyện, ông này bảo thân chủ tương lai :

- Con người thay đổi bản ngã có nhiều lý do. Lý do chính là người ấy có thể đã bị chấn động thần kinh vì một chuyện ghê gớm nào đó đã bất thình lình xảy ra và làm cho người ấy đi từ tốt sang xấu. Do đó, vợ ông xưa kia tốt đẹp, bỗng tự nhiên thay đổi thành xấu xa.

Người chồng hỏi :

- Thế còn trường hợp vợ tôi thay đổi từ xấu sang tốt mỗi ngày từ trưa cho đến nửa đêm thì sao ?

Nhà phân tâm học kiêm thôi miên trả lời :

- Hiện tượng này vượt quá sự hiểu biết của tôi. Ông phải đặt câu hỏi với chuyên gia về những chuyện thần bí. Riêng về việc vợ ông thay đổi từ tốt sang xấu kể từ ngày sinh nhật thứ mười tám của bà nhà, tôi sẽ có cách giúp cho bà nhà trở về bản ngã tốt trước đây. Tuy nhiên, sự thay đổi đó sẽ vĩnh viễn và không có cách nào làm ngược lại được nữa. Ông hãy suy nghĩ kỹ trước khi đem bà nhà lại đây.

Người chồng nghe nói lấy làm bối rối. Anh ta đã quen với hai con người của vợ. Mỗi con người đều mang lại cho anh những mối thích thú riêng. Anh ta làm sao quên được mối thương cảm sâu sa khi thấy vợ dại dột, vụng về, dữ dằn ? Anh làm sao quên được cảm giác sôi nổi khi làm tình như giông bão với nàng ? Anh không muốn mất Hồng Lan với tất cả thói hư tật xấu của nàng. Mặt khác, anh khao khát được sống trăm năm với người vợ có đủ tứ đức tam tòng, vì nàng thể hiện người yêu cũ muôn thuở Bạch Lan của chàng. Anh cảm thấy muốn giữ cả hai bản ngã ở nơi vợ chàng. Anh nói với nhà phân tâm học :

- Xin ông vui lòng cho tôi về suy nghĩ. Nếu tôi quyết định theo lời đề nghị của ông, chiều thứ Hai tuần tới tôi sẽ mang nhà tôi lại đây.

Đêm cuối tuần, chàng trai ngủ mơ gặp Bạch Lan hiện về báo mộng :"Em được Thượng Đế cho về gặp anh mỗi ngày trong thể xác của Hồng Lan em gái sinh đôi của em. Nhưng việc này chỉ kéo dài đến ngày sinh nhật thứ hai mươi của Hồng Lan mà thôi. Ngày ấy sắp đến. Nếu anh không quyết định dứt khoát giữa bản ngã tốt của Bạch Lan và bản ngã xấu của Hồng Lan, anh sẽ chỉ còn Hồng Lan với bản ngã luôn luôn xấu của nó suốt đời."

Tỉnh dậy, người chồng chia sẻ với Hồng Lan những giây phút ái ân sôi nổi trong ban đêm, rồi đến buổi sáng rộn ràng đầy bực bội, lo lắng. Anh ta sống tiếp tục nửa ngày Chủ Nhật với hạnh phúc tuyệt vời mà chỉ có hồn ma Bạch Lan mới mang lại được cho anh. Cuối cùng, anh ta quyết định chọn giải pháp làm cho Hồng Lan trở lại bản ngã tốt. Chàng trai giải thích cho vợ về sự lựa chọn của mình. Chàng cũng không dấu vợ giấc mơ trong đó Bạch Lan về báo mộng. Hồng Lan hiểu và đồng ý, nhưng vẫn nói một cách tiếc rẻ :

- Em đã từng xin chị Bạch Lan giúp em thay đổi tính tình. Nhưng, anh yêu ơi ! Chỉ một ý nghĩ là anh sẽ sống với tâm hồn của chị Bạch Lan trong thể xác của em, cũng đủ làm cho lòng em sôi sùng sục vì ghen tuông !

Chàng trai khuyên giải :

- Bạch Lan không còn nữa. Giữa nàng và anh chỉ là kỷ niệm xa xưa. Em ghen làm gì với dĩ vãng, với chuyện không có thật. Em luôn luôn vẫn là em mà. Không lẽ em ghen với chính em !

Hồng Lan lắc đầu, nheo mắt :

- Em không phải là một người con gái may mắn, lớn lên, có người yêu, rồi lấy chồng. Cuộc tình đơn giản như một bài thơ vui. Em đã từng đau khổ vì yêu thầm. Bây giờ, em được anh rồi, em muốn rằng, ngoài em ra, anh không được để trong tim bất cứ hình bóng nào, kể cả Bạch Lan. Em giống đa số phụ nữ trên cõi đời này. Khi ghen, chúng em không phân biệt chuyện xưa, chuyện nay, và chuyện sẽ tới ; ghen với việc xảy trước mắt và cả việc trong tưởng tượng. Đó mới đúng là ghen. Vì nó thể hiện tình yêu chân thành bền bỉ.

Hai vợ chồng ôm nhau thật chặt. Người chồng nhìn vợ đăm đăm, trong lòng tràn ngập thương cảm. Ngày mai, anh ta sẽ mất vĩnh viễn một nàng Hồng Lan với bản ngã xấu. Nước mắt anh ta chẩy giàn giụa trên hai má. Anh không nói được nữa, mà chỉ mím miệng cho khỏi bật khóc. Hồng Lan nhìn chồng không rời mắt. Nàng bắt đầu cảm thấy hương vị chua xót của giây phút biệt ly. Hồng Lan với mảnh tâm hồn xấu sẽ xa cách chồng ngàn trùng, nhường chỗ cho Hồng Lan với mảnh tâm hồn tốt.

Ánh sáng ban ngày đưa hai vợ chồng về thực tế. Buổi chiều, hai người tới văn phòng của nhà phân tâm học kiêm thôi miên. Trong căn buồng kín đáo, màn cửa kéo lại, đèn mầu hồng bật lên, Hồng Lan nằm dài trên chiếc ghế da. Nhà phân tâm học ngồi đối diện với nàng. Người chồng ngồi chờ bên ngoài. Hồng Lan từ từ nói lên những chuyện quá khứ kể từ khi nàng có trí khôn cho đến lúc nàng mười tám tuổi. Nàng giao động rất mạnh khi nhắc tới từng chi tiết của câu chuyện sau đây...

... Mười năm trước, một buổi tối mưa gió, Hồng Lan lo lắng, sợ hãi trong khi nó ngồi bên cạnh giường bà nội. Nó chỉ là đứa con gái mới mười tuổi, mồ côi mẹ đã hơn bốn năm. Bà nội nó ốm nằm liệt giường từ hơn một tuần lễ. Buổi trưa, trong bữa cơm, ông tư Duy bảo các con :

- Bạch Lan và Hồng Lan ở nhà với dì. Bố ra tỉnh mua thêm thuốc cho bà nội.

Bà vợ kế của ông tư Duy một tay bồng đứa con nhỏ, một tay cầm đũa gắp thức ăn vào chén, miệng nói :

- Anh đừng đi một mình. Cho con Bạch Lan theo. Mấy cô bán thuốc tây xinh đẹp, đa tình lắm đấy !

Ông tư Duy cười nhẹ :

- Thì cho cả con Hồng Lan đi cho chắc ăn.

Bà tư Duy lắc đầu :

- Con Hồng Lan phải ở nhà coi bà nội của nó. Em bận con nhỏ không săn sóc cụ được. Thỉnh thoảng, em còn nhờ nó việc này việc kia.

Bạch Lan và Hồng Lan không bằng lòng trong bụng, nhưng không dám nói ra. Là chị em sinh đôi nên lúc nào chúng cũng thích ở gần nhau. Bạch Lan sinh ra trước nên làm chị. Chúng giống nhau đủ mọi thứ : trắng trẻo xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, hơi thở thơm tho, thân hình cân đối, khoẻ mạnh hoạt động, ngoan ngoãn dễ thương, học hành xuất sắc, làm việc chăm chỉ giỏi giang. Chúng có những ý thích giống nhau về mầu sắc, đồ ăn, trò chơi, sách vở, âm nhạc.

Ông tư Duy cùng Bạch Lan rời nhà lúc ba giờ chiều. Gần năm giờ, trời nổi cơn giông, sấm chớp ầm ầm, mưa đổ như trút nước. Hồng Lan rời phòng của bà nội, ra ngoài ăn vội chén cơm, lau rửa qua loa, rồi lại vào phòng trông bà cụ. Trời tối. Hồng Lan lấy diêm châm ngọn đèn dầu để bên chiếc đồng hồ cũ trên cái bàn cạnh giường. Nó ghé miệng sát tai bà nội, hỏi nhỏ :

- Bà có đói bụng không, bà ?

Bà cụ ầm ừ. Hồng Lan lại hỏi :

- Cháu lấy nước trà cho bà uống nhé.

Bà cụ lại ầm ừ. Lúc tám giờ tối, mưa bão ngừng. Chỉ vài khắc sau, cơn giông khác lại nổi lên. Cứ như thế cho đến nửa đêm. Ông tư Duy và Bạch Lan không về. Chắc đường xá ngập nước, cây cối đổ ngổn ngang, khiến lưu thông bị ngưng trệ. Hồng Lan ngồi bên giường bà nội. Nó sờ trán bà cụ, thấy lạnh toát. Nó lay vai bà cụ khẽ khẽ. Người bà cụ cứng đơ. Dưới ánh đèn dầu lù mù, mặt bà cụ nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, hàm dưới hơi trễ xuống. Ngực của bà cụ trong lớp chăn bông mỏng không phập phồng nữa. Hồng Lan sợ quá, chạy ra khỏi phòng, tới buồng của dì ghẻ ở cách đó ba gian nhà lớn. Nó thấy bà dì ghẻ nằm ngủ với đứa bé trong màn. Trên cái bàn ở giữa buồng cũng có cây đèn dầu thắp sáng. Hồng Lan gọi nho nhỏ

- Dì ơi !

Không có tiếng trả lời. Nó gọi lớn hơn :

- Dì ơi, dì !

Bà dì ghẻ quay ra, hỏi gắt :

- Cái gì thế ?

- Bà của con chết rồi, dì ơi !

- Sao không kêu bố, mà lại vào đây quấy nhiễu người ta ?

- Bố con và chị Bạch Lan chưa về. Trời mưa bão lớn lắm !

Bà dì ghẻ "suỳ" mạnh một tiếng, nói :

- Mày sang coi xác bà nội mày. Để tao và đứa bé ngủ. Sáng mai hãy tính.

Hồng Lan đành trở về căn phòng lạnh lẽo, trong ánh đèn đỏ quạch, với cái xác nằm cứng đơ trên giường. Con bé ngồi rúm ró trên chiếc ghế mây bên cạnh giường. Nó nhìn lom lom khuôn mặt bà nội thân yêu của nó, bây giờ sao mà xa lạ, gớm ghiếc quá ! Những sợi tóc bạc chờ vờ trên cái trán nhiều nếp nhăn hằn sâu. Đôi mắt nhắm nghiền, trũng xuống thành hai vệt đen ngòm. Cái mũi xẹp và vẹo sang một bên một cách kỳ lạ. Hai gò má vêu vao giống như hai trái sa-bô-chê khô. Đôi môi mỏng, thâm sì, rạn nứt, không ngậm kín được hai hàm răng đen khấp khểnh với lỗ hổng đen ngòm của ba chiếc răng cửa gãy. Cái cằm gầy guộc trên cái cổ ngẳng trông đầy khắc khổ. Hồng Lan ngoảnh đi, cố nén cơn khiếp sợ đang dần dần xâm chiếm toàn thân nó. Một mùi hăng hắc bốc lên. Hơi lạnh từ thi thể bà cụ lan từ từ sang người con bé. Nó cảm thấy cổ khô, miệng đắng, chân tay nó lạnh giá, run rẩy càng lúc càng mạnh. Nó cắn môi dưới, cố nén tiếng khóc trong cổ.

Cứ như thế cho đến sáng ngày hôm sau, khi ông tư Duy và Bạch Lan từ ngoài cửa bước vào, Hồng Lan mới được giải thoát. Nó ôm lấy bố khóc oà lên, kể lể cái chết của bà nội nó, và việc nó bị dì ghẻ bắt canh xác bà suốt đêm. Chôn cất mẹ xong, ông tư Duy lẳng lặng gửi hai đứa con gái ra nhà một người chị ruột ở ngoài tỉnh, để trọ học đồng thời tránh xa bà dì ghẻ nanh ác. Nhưng tất cả đều quá trễ đối với cô bé đã bị xúc động tột cùng bởi hình ảnh vô cùng khủng khiếp đã ám ảnh dai dẳng toàn thể trí não ngây thơ vô tội kia trong suốt tám năm trước khi phát tác một cách quái dị !...

... Nhà phân tâm học bắt đầu chương trình thôi miên, đưa Hồng Lan vào tình trạng nửa tỉnh nửa mơ. Bằng giọng nói truyền cảm mà đầy quyền lực, ông truyền vào tâm khảm Hồng Lan những mệnh lệnh, ý tưởng, theo đúng yêu cầu của người chồng : Quên hẳn những hình ảnh ghê khiếp lúc nàng mười tuổi, từ bỏ vĩnh viễn bản ngã xấu, và trở lại hoàn toàn với bản ngã tốt đẹp mà cả hai chị em từng có.

Nhà thôi miên đánh thức Hồng Lan dậy. Nàng ngồi lên. Gương mặt nàng không thay đổi. Tâm hồn nàng hoàn toàn được tinh lọc. Nhà phân tâm học dẫn Hồng Lan ra trả cho người chồng.

Đêm hôm đó, cặp vợ chồng đưa nhau vào vùng ân ái thật bao la êm ả. Sau đó, họ nằm cạnh nhau im lặng. Chợt Hồng Lan quay lại ôm chặt lấy chồng. Người nàng rung lên, hơi thở nồng nàn, tiếng rên rỉ phát ra mỗi lúc một lớn thành tiếng kêu chới với của đỉnh cao khoái lạc. Người chồng sung sướng vô ngần, nghĩ thầm :

- Ít ra cũng còn lại nhiệt độ bỏng cháy của hương lửa phòng the chứ!

Bình Huyên

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002