Đại Chúng số 121 - ngày 1 tháng 6 năm 2003

Lá Thư Tòa Soạn
Cuộc Chiến Chưa Tàn
Thế Giới Và Bình Luận
Mỗi Tuần Một Đề Tài
Việt Nam Trung Tâm Nông Nghiệp
Bạn Có Biết
Y Khoa Và Khoa Học
Mèo Hay Thỏ
Yếm Vải Xứ Thanh
Hội Thơ Xuân Quí Mùi
Cô Kiều Với Phạm Quỳnh
Những Bệnh Về Kinh Nguyệt
Vườn Thơ
Vũ Điệu Con Hổ
Vấn Đề Thờ Cúng Tổ Tiên
Đọc Báo Dùm Bạn
Thư Gởi Ông Mai Vàng
Thư Ngỏ của Nguyễn H Luyến
Thông Cáo Cộng Đồng Người Việt ở Pháp

Vũ điệu con Hổ

Bình Huyên

Vùng đồi núi thuộc tỉnh Sơn-Đông, cây cỏ rậm rạp, âm u, tịch mịch. Rừng đêm dưới ánh trăng non. Dân chúng ở các làng xa xa tắt đèn đi ngủ sớm Xung quanh khoảnh đất trống rộng bằng sân quần vợt, ở chính giữa rừng, một đám đông bận quần áo lượt thượt lặng lẽ ngồi sát vào nhau. Các đôi bàn tay xoè ra đỡ những ngọn lửa vàng cháy ngùn ngụt. Các cặp mắt chiếu ánh sáng trắng vào giữa khoảnh đất. Ở đó, một đống gỗ xếp thành chiếc ghế khổng lồ có lá cây phủ xum xuê. Từ trong rừng sâu, một cái bóng trắng nhảy vụt qua đầu đám đông, vào trong khoảnh đất. Đó là một con hổ trắng vằn đen. Khi bốn chân chạm đất, nó đứng vươn mình cao chừng hai thước trên hai chân sau. Hai chân trước có móng dài nhọn hoắt co vào vung ra khi nhanh khi chậm như võ sĩ múa quyền. Hai chân sau nhấc lên hạ xuống nhịp nhàng, tiến tới lùi lại, đi ngang bên phải rồi bên trái. Cái đầu lắc lư với cặp mắt sáng rực cùng cái miệng đầy răng chĩa tua tủa dưới chòm râu trắng lấp lánh. Một khắc sau, con hổ trắng ngừng múa, ưỡn ngực bước đi khệnh khạng tới trước chiếc ghế khổng lồ. Nó ngồi xuống, bắt chân chữ ngũ, hai chân trước khoanh lại đằng sau gáy. Trông nó giống một ông già râu tóc bạc phơ, mặc áo lông trắng xoá. Nó hé cái miệng rộng đầy răng nhọn hoắt, cất tiếng Tầu giọng Thượng-Hải, âm thanh the thé vang dội bốn bề :

- Buổi hầu bắt đầu !

Từ đám đông đàng sau ghế, hai bóng tóc dài chấm đất tiến lại sát sau lưng con hổ. Cả hai giơ đều tay gãi chòm lông đầu trắng xoá. Hai bóng tóc dài khác đến quỳ hai bên, vuốt hai nách con hổ. Hai bóng tóc ngắn bò lại, nắn bóp hai đùi dưới của con hổ. Thêm bốn bóng tóc dài rời đám đông trước mặt con hổ, theo nhau chạy quanh ghế, nhảy múa, ca hát bằng những tiếng hú véo von, không thành lời. Các bóng khác trong đám đông còn lại đứng thẳng dậy, đưa ngọn lửa vàng lên thật cao. Mấy chục cặp mắt sáng trắng vẫn tiếp tục chiếu vào chỗ con hổ nằm. Một số bóng khác từ trong rừng bước ra, bưng bằng hai tay những cái hũ lớn.

Từ khóm cây ngay trước mặt con hổ, hai cái bóng lực lưỡng kéo ra một thân hình trần truồng trắng nhễ nhại, miệng kêu ú ớ vô cùng khiếp đảm. Một bóng lực lưỡng nói giọng ồm ồm bằng tiếng Tầu Thượng-Hải :

- Xin trình Ngài xác hồn vợ tên xã trưởng thuộc ngoại ô phiá nam tỉnh Bắc-Kinh, đã đến ngày nộp mạng cho Thần Hổ !

Chúng liệng người đàn bà xuống dưới chân Thần Hổ. Mái tóc dài đen xoà khắp thân hình run rẩy. Thần hổ cất giọng nghiêm khắc :

- Con tiện tì kia ! Mày đã lừa gạt hết gia sản của vợ chồng em họ mày, khiến cả hai người đó uất ức tự vẫn chết. Nay ngươi sẽ thành đồ cúng Thần Hổ thứ chín mươi. Vì là thời gian cuối mùa, ta sẽ cho lấy phân nửa dưới thân thể ngươi để làm cỗ. Ngươi sẽ thành ma cụt chân, hầu hạ ta mãi mãi ! Đầu bếp đâu, sửa soạn tiệc mừng ta bắt đủ hồn xác chín mươi người !

- Dạ !

Bốn bóng tóc ngắn lướt ra. Hai bóng giữ mình trên của người đàn bà. Hai bóng chia nhau cầm lấy hai chân người đó xoay mạnh. Thiếu phụ hoảng hốt dãy dụa, hú hét thất thanh. Hai cái chân trắng nuột đứt ra khỏi người thiếu phụ. Máu chảy thành vòi. Một bóng tóc dài chạy ra mặc lên người thiếu phụ tấm áo dài lượt thượt, rồi ba cái bóng đi về đám đông, để thiếu phụ nằm bất động dưới đất. Hai bóng còn lại, mỗi bóng bưng một cái chân mang đến quỳ dâng cho Thần Hổ. Thần Hổ gầm một tiếng khoái trá, cầm từng cái chân, đưa lên mõm đầy răng lởm chởm ngoác rộng. Chỉ một loáng, hai cái chân được Thần hổ sực hết. Tiếng răng nghiến xương rộp rộp, nhai thịt chóp chép, nuốt mồi ừng ực. Hai cái bóng khác tiến lại dâng lên hai hũ sứ lấp lánh. Thần Hổ cầm lấy từng hũ uống ồng ộc.

Ăn uống xong, Thần Hổ đứng lên, khệnh khạng tiến đến gần cái xác nằm dưới đất. Mắt Thần Hổ sáng rực chiếu khắp thân hình bất động trong lần áo choàng. Hai chân trước của Thần Hổ đầy móng vuốt đẫm máu chiã xuống, nâng lên. Cái xác từ từ chỗi dậy, đứng thẳng như vẫn còn hai chân, tóc buông chấm đất. Cặp mắt người thiếu phụ đã thành ma phát ra ánh sáng trắng. Miệng con ma nhe hai hàm răng trắng thành nét cười quái dị. Nó thè cái lưỡi dài rung tít lên. Một âm thanh chói buốt phát ra nửa như tiếng khóc, nửa như tiếng hát bội. Thân hình con ma uốn éo thành điệu múa của cung nữ ngày xưa. Đám đông chung quanh cũng nghiêng ngả thân mình, miệng phát hơi thở khò khè, hoà với âm thanh chói buốt kia thành bản đồng ca man dại thường nghe thấy ở các buổi lễ của một giáo phái tà đạo.

Muà Hè năm 1990, tại một tỉnh thuộc tiểu bang Maryland. Trong khi bà Dương-Gia, mẹ vợ của Chánh-Trung, cười hề hề, đọc lại lá số tử vi của mình, thì người con rể cáu kỉnh vật mạnh lá số của anh xuống bàn. Đó là hai trong nhiều lá số gửi theo đường bưu điện tới cho gia đình Chánh-Trung và gia đình bà Dương-Gia. Theo lá số của bà mẹ vợ, tuổi Nhâm-Tý, bà ấy sẽ trúng giải thưởng lớn và sẽ cùng chồng du lịch sang Trung Quốc vào năm 2000. Còn lá số của Chánh-Trung, tuổi Nhâm-Thân, tiên đoán anh ta sẽ bị hổ ăn thịt vào năm Nhâm-Thân, tức là năm 1992.

Chánh-Trung vừa mới từ Florida trở về nhà. Anh ta cùng gia đình lái xe minibus xuống tiểu bang đó để gặp lại gia đình cô em gái từ bên Pháp qua Mỹ thăm anh em. Bà Dương-Gia hỏi con rể :

- Vợ chồng cậu Maxime Hoàng còn ở Florida không ?

- Một tuần nữa cô chú ấy mới về Pháp.

- Anh hãy điện thoại cho cậu Maxime Hoàng hỏi về lá số của anh và cả lá số của tôi. Nghe nói cậu Hoàng rành khoa tướng số lắm.

Chánh-Trung gọi điện thoại tới nhà ông anh hai ở Florida, kể cho anh nghe về hai lá số, và nhờ anh hỏi em rể xem hư thực thế nào. Maxime Hoàng nghe hỏi, suy nghĩ một chút, rồi trả lời anh vợ :

- Nhờ anh nói với anh Chánh-Trung và bà Dương-Gia rằng lá số dẫn giải thế nào thì cứ như thế mà hiểu. Em không dám tiết lộ thiên cơ.

Nhận được câu trả lời của em rể, Chánh-Trung càng cáu thêm. Bà Dương-Gia cũng chua chát :

- Cậu ấy cậy biết tướng số mà lại làm tàng không chỉ dẫn cho mình ! Phải cho y một bài học mới được. Hai vợ chồng Maxime Hoàng đi chuyến máy bay gì, về phi trường nào, ngày mấy tháng này, anh Trung có biết không ?

- Có. Từ Florida húng nó sẽ đáp chuyến bay DT. vào ngày 26 tháng 8, tới phi trường New York, rồi từ đó đổi máy bay về phi trường Roissy Charles-De-Gaulle bên Pháp.

- Được. Tôi có cách.

Nói đoạn, bà Dương-Gia đứng dậy ra về. Bà này xưa kia khét tiếng ở Hà Tiên về nghề nuôi em út trong nhà để tiếp đón lính ngoại quốc. Bà bóc lột em út thẳng tay, đánh đập họ rất tàn nhẫn. Trước ngày 30 tháng Tư, 1975, bà một tay sắp xếp việc di tản gia đình sang Mỹ. Bà có con rể lớn làm chủ tầu. Bà nhất định chỉ cho gia đình bà gồm các con rể, con gái, cháu, và người làm, xuống tầu chạy ra vùng biển quốc tế. Còn các thông gia đều bị bỏ rơi trắng trợn, mặc dầu trên tầu còn rất nhiều chỗ. Lý do là bà không ưa gia đình các ông bà sui đó. Ông Dương-Gia sợ vợ, nên không dám hé miệng can thiệp.

Bây giờ, bà lập tâm hãm hại vợ chồng Maxime Hoàng. Bà sai một đứa cháu điện thoại cho các phi trường New York, Atlanta, và Roissy Charles-De-Gaulle, chỉ điểm nặc danh với cảnh sát phi trường về tên họ, chuyến bay của vợ chồng Maxime Hoàng, tố cáo rằng mấy hành khách đó mang đồ lậu. Do đó, khi về tới Roissy Charles-De-Gaulle, hai vợ chồng Maxime bị cảnh sát Pháp chặn bắt, mang vào văn phòng lục xoát tỷ mỷ suốt một giờ đồng hồ. May nhờ bình tĩnh và giỏi tiếng Pháp, Maxime Hoàng đã giải thích cho cảnh sát rõ là họ không hề mang đồ quốc cấm, còn một số quần áo mang nhãn hiệu giả là do họ hàng bên Mỹ mua "sales (soldes)" tặng. Cảnh sát Pháp nghe hiểu, không tịch thu hoặc phạt gia đình Maxime Hoàng. Họ cho vợ chồng thong thả xếp đồ vào valises ra về. Maxime Hoàng bảo vợ :

- Đây chắc chắn là một "coup" xỏ lá của người nào ở bên Mỹ ! Em có đoán ra ai không ?

Vợ Maxime Hoàng ngẫm nghĩ, nói :

- Biết đường đi nước bước của mình chỉ có người trong nhà. Anh em thân mến nhau, làm gì có chuyện chơi xỏ nhau.

Maxime Hoàng nói :

- Như vậy là có móng vuốt của bà Dương-Gia rồi ! Chắc anh Chánh-Trung vô tình tiết lộ chuyến bay của bọn mình với bà ta.

Vợ Maxime Hoàng sực nhớ ra :

- Đúng là con mụ tú bà nanh ác ! Thế mà lá số của mụ ấy lại tốt quá.

Maxime Hoàng cười nhạt :

- Số tốt mà thiếu phúc đức, chưa chắc đã giữ được lâu.

Vợ Maxime Hoàng lại hỏi :

- à ! Còn việc anh Chánh-Trung sẽ bị hổ ăn thịt thì sao ? Có thật như vậy không, hả anh ?

Maxime Hoàng trả lời :

- Người có số bị cọp ăn thịt thường ở trong những trường hợp sau đây : Họ thuộc tuổi Thân, Tỵ, Hợi ; họ bê bối về mặt đạo đức làm người ; tên của họ có trong danh sách sẽ bị ác thần trừng trị bằng cách xui khiến cọp tới ăn thịt và bắt luôn linh hồn cho làm nô lệ Thần Hổ.

- Hổ cũng thành thần, hở anh ?

- Hổ là chúa sơn lâm. Hổ có thể thành tinh, hiện biến, hoá thân thành người hoặc thành súc vật khác theo ý muốn. Trước khi thành tinh, hổ phải theo một quá trình tu luyện bằng cách ăn thịt người. Khi ăn được sáu mươi người, hổ có thể hiện biến theo tuần trăng. Khi ăn được chín mươi người, hổ hiện biến, hoá thân thành đàn ông hoặc đàn bà, theo muà.

- Thế nào là theo tuần trăng ? Thế nào là theo muà ?

- Yêu quái sẽ trở về xác hổ vào cuối muà trăng hoặc cuối mỗi muà Xuân, Hạ, Thu, Đông. Khi ăn được một trăm người, hổ sẽ thành tinh, hiện biến, hoá thân thành người hoặc súc vật khác, theo ý muốn.

- Bất cứ ai thuộc tuổi Thân, Tỵ, Hợi đều có thể bị hổ ăn à ?

- Không hẳn như vậy. Theo thống kê của dân gian từ sáu, bảy ngàn năm nay, những người thuộc các tuổi đó được chia làm bốn loại. Sáu mươi người đầu tiên thuộc danh sách sẽ bị hổ ăn thịt trong vùng đất nhất định của con hổ đang tu luyện. Những người này làm chuyện độc ác, phản phúc đối với chủ, thày, và bạn. Người thứ sáu mươi mốt đến chín mươi sẽ bị hổ vồ cách vùng đất của hổ mười ngày đường bộ. Những người này làm chuyện độc ác, phản phúc với họ hàng bà con. Người thứ chín mươi mốt đến chín mươi chín sẽ bị hổ bắt ở những vùng đất xa xôi trên khắp thế giới. Họ làm chuyện độc ác, phản phúc với bố mẹ, vợ, chồng, anh chị em. Còn người thứ một trăm là loại người từng làm tất cả những chuyện độc ác, phản phúc đã nói ở trên.

Vợ Maxime Hoàng gật gù :

- Như vậy, em có thể đoán tại sao anh Chánh-Trung có tên trong danh sách bị hổ ăn thịt rồi. Anh ấy tuổi Nhâm-Thân. Ngày xưa, lúc em mới tám, chín tuổi, anh ấy đã đánh em thâm tím mặt mày, máu mồm, máu mũi chảy ra đỏ hết áo, mỗi khi chơi chạy đuổi với nhau. Như vậy, anh Chánh-Trung sẽ là một trong số người từ chín mươi mốt đến chín mươi chín bị hổ bắt. Thâm tâm em mặc dầu không quên được kỷ niệm phũ phàng đó, nhưng em không muốn anh ấy bị chết vì dã thú. Dù sao, anh ấy và em cũng là ruột thịt, máu mủ. Có cách nào tránh cho anh của em khỏi hình phạt ấy không, hở anh ?

Maxime Hoàng suy nghĩ, trả lời :

- Anh Chánh-Trung tuổi Nhâm-Thân. Năm 1992, tức là hai năm nữa, cũng tới năm Nhâm-Thân. Anh ấy sẽ đúng sáu mươi tuổi. Trong suốt năm đó, anh Chánh-Trung sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm tính mạng. Mình là người thường không có cách nào giúp anh ấy tránh khỏi vạ hổ ăn thịt. Theo anh nghĩ, nếu em thương xót tình máu mủ, ruột thịt, em chỉ có thể cầu nguyện xin bằng an cho anh ấy mà thôi.

Vợ Maxime Hoàng chép miệng :

- Còn mụ Dương-Gia vô cùng độc ác, phản phúc kia, sao lại không có tên trong danh sách bị hổ ăn thịt ? Không những thế, bà ấy còn hy vọng trúng giải đi du lịch Trung Quốc ! Anh thấy có bất công không ?

Về Pháp ít lâu, Maxime Hoàng được một trung tâm tu nghiệp mời cộng tác. Chàng làm trưởng ban tu nghiệp kế toán cho trung tâm đó. Công tác của chàng là tổ chức các lớp kế toán đủ trình độ cho những học viên do các sở thất nghiệp gửi tới. Để được hưởng tiền thất nghiệp, những học viên các lớp kế toán, cũng như các bộ môn khác, phải thực tập ba mươi chín giờ một tuần. Do đó, Maxime Hoàng phải tuyển chọn một số trợ giáo để cùng chàng giảng dạy nhiều lớp kế toán khác nhau theo một chương trình do chàng hoạch định. Chàng gởi thông cáo tới các học viện, tuyển chọn trợ giáo. Họ phải có bằng cấp cao về kế toán. Một số người thuộc quốc tịch khác nhau liên lạc với Maxime Hoàng để xin dạy giờ cho trung tâm. Đa số là thanh niên, thiếu nữ trên hai mươi tuổi.

Công việc tu nghiệp kế toán của trung tâm tiến triển đều đặn tốt đẹp. Một buổi sáng trong tuần, Maxime Hoàng nhận được điện thoại của một ứng viên. Tiếng người thiếu nữ dịu dàng trong máy :

- Thưa ông, trung tâm của ông còn cần trợ giáo kế toán nữa không ạ ?

Cách phát âm và văn từ quý phái bằng tiếng Pháp giọng Parisien làm Maxime Hoàng chú ý. Tuy nhiên, chàng trả lời :

- Trung tâm hiện đã có đủ trợ giáo kế toán rồi, cô ạ. Cô có thể cho tôi biết tên họ, địa chỉ, số điện thoại. Khi nào cần, tôi sẽ liên lạc ngay.

Tiếng cô gái trở nên ngọt ngào lạ thường :

- Tôi rất cần làm việc thêm để có tiền ăn học tại Paris. Ông làm ơn cho tôi dạy một số giờ. Tôi chỉ ao ước kiếm thêm được chừng năm trăm francs một tuần thôi, và cam kết dạy đến cuối niên khoá.

- Năm trăm francs tương đương với mười giờ dạy. Thôi được. Mời cô lại gặp tôi ngày mai.

Tiếng cô gái reo lên mừng rỡ giữa hai tràng cười giòn tan :

- Trời ơi ! Mừng quá ! Cám ơn ông nhé.

- Cô cho tôi biết tên họ, xuất xứ, và học lực. Tôi sẽ nói rõ địa chỉ trung tâm cho cô ghi.

- Tôi tên là Hwang-Li. Xin đánh vần : H-W-A-N-G L-I. Tôi mới từ Shanghai qua Pháp. Tôi có bằng Master (Maýtrise) về kế toán của Trung Quốc. Như vậy có được không, ông Maxime Hoàng ? Họ của ông nghe hơi giống họ của tôi. Chắc ông gốc Việt-Nam.

- Đúng. Ông già tôi họ Hoàng, có quốc tịch Pháp. Ngày mai, cô sẽ tới trung tâm trước tám giờ, để dạy thử trong hai giờ. Cô ghi kỹ tên các trạm Métro và tên các con đường dẫn tới trung tâm, như sau.

Maxime Hoàng chỉ rõ đường cho cho Hwang-Li. Sáng hôm sau thứ Bảy, mặc dầu là cuối tuần, trung tâm cũng có vài lớp dành cho các học viên đặc biệt. Maxime Hoàng ngồi trong văn phòng của khu kế toán. Bà thư ký dẫn cô Hwang-Li tới. Đó là một thiếu nữ dong dỏng cao trong chiếc áo khoác bằng lông cọp trắng vằn đen. Nàng có khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn. Chiếc mũ lông trắng phủ trên mái tóc đen cắt ngắn. Lông mày cô ta dài rậm, cặp mắt một mí đen láy, chiếc mũi nhỏ khá cao, đôi môi hồng để tự nhiên. Nàng giơ bàn tay trắng nõn cho Maxime Hoàng bắt. Chàng đưa cho cô ta một hồ sơ trong bià cứng và nói ngay :

- Cô cầm hồ sơ sang phòng giáo sư bên cạnh. Cô có mười lăm phút để đọc nội dung bài dạy. Sau đó, cô tới phòng học có số ghi ngoài bià hồ sơ để dạy thử các học viên. Phòng học ở cùng một lầu hai này, gần văn phòng của tôi. Dạy xong hai giờ, cô ra phòng giáo sư chờ tôi.

Ánh mặt trời buổi sáng muà đông đỏ vàng chiếu qua cành lá bên ngoài đường vào văn phòng của Maxime Hoàng. Hwang-Li quay người, cúi đầu, bước đi. Maxime Hoàng hơi giật mình khi thấy nàng giống hình dáng của con hổ vươn mình đứng lên, trong chiếc áo lông dài lướt thướt có vằn đen trên lưng. Ảo giác đó biến đi với bóng cô gái khuất sau khung cửa văn phòng. Hai giờ sau, chuông reo báo hiệu ra chơi. Maxime Hoàng đi nhanh sang phòng dạy học của Hwang-Li. Cô gái cầm bià hồ sơ đi ra. Hai người đi sát nhau. Maxime Hoàng thoáng ngửi thấy mùi đặc biệt của loại dầu thơm Trung Hoa trộn với mùi dầu gió xanh. Các học viên còn ngồi tại chỗ như Maxime Hoàng đã dặn trước. Chàng mỉm cười, hất cằm nhẹ. Một học viên lớn tuổi nhất trong lớp, vốn là cựu giám đốc bị sa thải, giơ tay nói :

- Giáo sư Hwang-Li dạy hay lắm. Cô nói giọng Parisien, hướng dẫn học viên rất linh động, dễ hiểu. Học hai giờ của cô bằng cả một tuần với các trợ giáo khác. Phải không, các bạn ?

Mọi người đồng thanh nói "Đồng ý !". Họ cùng cười thoải mái. Maxime Hoàng vui vẻ gật đầu, quay ra. Các học viên đứng lên, rời lớp đi tới chỗ có máy bán nước uống. Maxime Hoàng gặp Hwang-Li trong phòng giáo sư. Chàng bảo cô gái :

- Trung tâm nhận cô vào làm trợ giáo. Mỗi tuần cô dạy ba buổi sáng : Thứ Ba, thứ Năm, và thứ Bảy. Mỗi buổi bốn giờ. Mỗi giờ năm mươi francs lấy về. Cô muốn lĩnh lương vào cuối tháng hay cuối mỗi tuần ?

Hwang-Li reo lên như con nít :

- Trời ơi ! Mừng quá ! Cám ơn ông Maxime Hoàng rất nhiều ! Xin ông cho tôi lãnh lương hàng tuần. Như vậy là tôi sẽ đủ tiền để sống tại Paris, và có thêm giấy tờ xin thẻ tạm trú của Pháp.

- Mỗi tháng, cô sẽ nhận được tờ giấy lương bổng của trung tâm cấp phát. Buổi trưa, cô có thể xuống cantine của trung tâm ăn uống với giá rẻ.

Hwang-Li vội nói :

- Tôi chưa ăn quen thức ăn của Tây phương. Tôi về nhà làm cơm lấy. Bây giờ, tôi phải đi có việc.

Maxime Hoàng đưa cho Hwang-Li một bao thư nhỏ :

- Trung tâm trả cô một trăm francs cho hai giờ dạy thử. Hẹn cô sáng thứ Ba tuần tới. Cô có mặt tại văn phòng của tôi trước tám giờ để nhận hồ sơ dạy mỗi buổi.

Hwang-Li cầm bao thư đựng tiền, cám ơn rối rít. Nàng bắt tay Maxime Hoàng, rồi ra về. Maxime Hoàng cảm thấy lòng bàn tay cô gái nham nhám. Chàng lại thoáng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt hoang dại và quyến rũ. Dáng cô gái Trung Hoa trong chiếc mũ và áo choàng lông trắng vằn đen giống như con hổ trắng vươn mình đứng lên, bước những bước thật chắc chắn.

Tuần lễ sau đó, Hwang-Li dạy các lớp kế toán đủ trình độ, song song với các trợ giáo khác. Nàng thi hành chương trình của Maxime Hoàng thảo ra một cách vô cùng xuất sắc, làm lu mờ tất cả các trợ giáo khác. Lớp nào được nàng dạy cũng khen nức nở cách phát âm tuyệt vời, nghệ thuật huấn luyện vô cùng hữu hiệu. Buổi trưa thứ Bảy, sau khi các học viên ra về hết, Maxime Hoàng và Hwang-Li ngồi trong văn phòng giáo sư uống nước, nói chuyện. Maxime Hoàng hỏi :

- Cô Hwang-Li có thể cho tôi biết thêm về lý lịch của cô được không ?

Hwang-Li vui vẻ trả lời :

- Tôi biết thế nào ông cũng hỏi tôi điều này. Để đáp lại sự giúp đỡ quý báu của ông, tôi đặc biệt cho ông biết rõ về bản thân tôi. Khi còn ở Shanghai, tôi cần phải đi sang vài nước Âu Mỹ có việc quan trọng trong một thời gian khá lâu. Tôi xin tháp tùng một phái đoàn đi Pháp. Phái đoàn được phép tham quan Paris trong một tuần lễ. Tới đây, tôi tách rời phái đoàn, trốn khỏi khách sạn, tới tạm trú nhà một người bạn ở L'Haỳ-Les-Roses ngoại ô phiá nam Paris. Chị ấy giúp tôi chỗ ở, làm giấy tờ tại sở Tỵ nạn. Tôi phải tự lo vấn đề ăn uống, thuốc men, quần áo, và phương tiện di chuyển. Bạn tôi là học viên của trung tâm văn hoá Pháp. Chị ấy cho tôi biết thông cáo của ông cần trợ giáo. Tôi liên lạc ghi tên xin làm việc ở đây. Tháng Tám năm 1992 tới đây, tôi sẽ đi sang Maryland có việc. Lúc đó chắc trung tâm tu nghiệp cũng nghỉ Hè, phải không, thưa ông Maxime Hoàng ?

Maxime Hoàng gật đầu, hỏi một câu khác :

- Cái áo khoác lông của cô đặc biệt lắm. Cô mua ở đâu vậy ?

Hwang-Li hơi ngập ngừng. Sau cùng nàng nói :

- Mũ và áo này làm bằng lông hổ trắng vằn đen. Mẹ tôi cho tôi, và bảo rằng những thứ này là đồ gia bảo. Thôi, xin phép ông, tôi phải về chuẩn bị đi chơi cuối tuần với người bạn tại vùng biên giới Pháp-Ý.

Tối ngày Chủ Nhật, Maxime Hoàng xem TV và thấy tin có người ở vùng biên giới Pháp-Ý bị mất tích. Trong tuần lễ kế đó, Hwang-Li vẫn trở lại dạy như thường. Tuy nhiên, cô ta có vẻ căng thẳng. Maxime Hoàng coi lịch ngày ta và thấy đó là cuối tháng Một ta. Thứ Bảy tuần đó sẽ là thời gian cuối muà Đông không có trăng. Gần trưa thứ Bảy, Maxime Hoàng ngồi trong văn phòng, thấy học viên của lớp Hwang-Li dạy ra về sớm gần nửa giờ. Chàng hỏi một học viên :

- Cô Hwang-Li đâu mà các anh chị bỏ lớp ra về thế này ?

Người đó trả lời :

- Cô Hwang-Li kêu mệt mỏi, cho chúng tôi nghỉ sớm hai mươi phút. Cô ấy ra phòng giáo sư đóng cửa lại.

Mấy lớp khác của ngày thứ Bảy đã mãn khoá, chỉ còn lớp của Hwang-Li. Bà thư ký nghỉ. Trung tâm vắng vẻ. Maxime Hoàng cảm thấy một mối sợ hãi vơ vẩn. Chàng lấy hết can đảm, rời văn phòng đi sang phòng giáo sư. Quả nhiên, cửa phòng đóng kín. Maxime Hoàng do dự một chút, rồi mở cửa bước vào. Đèn trong phòng không bật, mặc dầu trời mùa đông hơi tối. Ánh sáng từ ngoài đường xuyên qua các cửa kính dày không đủ cho chàng thấy rõ mọi vật trong phòng. Chàng giơ tay bật đèn. Mọi vật trong phòng đang thu gọn vào bóng tối, nở ra trước mắt chàng.

Vẫn đứng ngoài cửa, Maxime Hoàng nhìn suốt căn phòng. Hai dãy bàn ghế chạy dài từ đầu phòng tới trước một cái bảng đen treo ngang cả bức tường ở cuối phòng. Hwang-Li đội mũ mặc áo lông hổ trắng vằn đen ngồi ở chiếc bàn cuối cùng. Nửa người của nàng nằm sấp trên mặt bàn. Nàng thở mạnh, vì chiếc áo lông nhô lên hạ xuống rõ ràng và khá nhanh. Maxime Hoàng gọi :

- Cô Hwang-Li ! Cô làm sao thế ?

Khi gọi đến lần thứ ba, Maxime Hoàng chợt nín bặt. Hwang-Li quay đầu về phiá chàng. Đó không phải là nét mặt trắng trẻo, thanh tú quen thuộc, mà là một cái đầu con hổ với cặp mắt oai nghiêm, chiếc mũi đỏ chót, hai chòm râu mép cứng sắc, và cái mõm vuông vắn, rộng rãi ! Maxime Hoàng sợ cứng người, không nhúc nhích được chân tay để quay ra đóng cửa lại. Chàng đứng giữa cửa như bị Trời trồng, hai mắt mở to nhìn con hổ trắng chỉ cách chỗ chàng đứng chưa đầy mười thước ! Qua một phút bàng hoàng, Maxime Hoàng thấy đầu con hổ mờ đi, nhường chỗ cho khuôn mặt của cô gái Trung Hoa.

Hwang-Li uể oải ngồi thẳng lên. Nàng nhìn Maxime Hoàng mỉm cười. Chàng không cười đáp lại mà chỉ yên lặng nhìn cô gái trừng trừng. Hwang-Li nói :

- Ông Maxime đừng sợ. Tôi không có ý nào đến làm hại ông đâu.

Hwang-Li định đứng lên. Maxime Hoàng giơ tay cản. Nàng nói tiếp :

- Để tôi nói hết cho ông nghe. Đừng sợ hãi tôi. Tôi là bạch hổ sắp thành tinh. Tôi phải tìm để bắt thêm chín người có tên trong danh sách của tôi. Những người đó ở rải rác bên Âu châu và Mỹ châu. Tôi đã nhập vào cô Hwang-Li một nhân viên kế toán cao cấp ở Shanghai, để tháp tùng phái đoàn sang Paris. Ông tuổi Dần nên không xung khắc với tôi. Còn vợ ông tuổi Tỵ, nhưng không có tên trong danh sách. Chánh-Trung đã làm nhiều điều độc ác, sẽ phải chết vào năm tới.

Maxime Hoàng ôn tồn nói :

- Xin cô tha chết cho anh ấy.

Hwang-Li đáp :

- Ác thần đã ấn định tổng số những người sẽ bị tôi ăn thịt. Thiếu một người là tôi gặp khó khăn trong việc tu luyện.

Maxime Hoàng cố năn nỉ :

- Chúng tôi không rõ những tội ác khác của anh Chánh-Trung. Riêng chuyện anh ấy độc ác với vợ tôi lúc còn nhỏ thì vợ tôi sẵng sàng tha cho anh ấy, vì tình máu mủ ruột thịt. Tôi long trọng thay mặt vợ tôi xin cô tìm một giải pháp để anh vợ của tôi khỏi bị chết thảm.

Hwang-Li nhẹ nhàng nói :

- Tôi không hứa trước. Nhưng để đáp lại lòng tốt của ông đã giúp tôi có công ăn việc làm ở đây, tôi đặc biệt ghi nhận lời xin của ông. Tuần sau, tôi nghỉ dạy ngày thứ Ba. Nói trước để ông tìm người thay thế.

(Còntiếp)
Bình Huyên

Xin đón xem kỳ sau :
* Chánh-Trung có bị cọp ăn không ?
* Bà Dương-Gia sẽ du lịch bên Trung Quốc như thế nào ?
*Ai là nạn nhân thứ 100 của Bạch Hổ ?

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002