Đại Chúng số 43- ngày 07 tháng 1 năm 2000

 

MỘT NGHÌN LẺMỘT CHUYỆN NHỚ
QUÊN


BLACK BOX LÀ GÌ?SỰ AN TOÀN MÁY BAY RA SAO?


NẮNG THÔN ĐOÀI
(Tiếp theo)

SUỐI NGUỒN TƯƠI TRẺ

ÂM NHẠC TỪ NHỮNG NGƯỜI BẤT TƯ
của Rosemary Brown
Nguyễn Hữu Hiệu dịch
(tiếp theo kỳ trước

 

MẤY THẰNG BẠN CỦA TÔI
 

DINH DƯỠNG CHO NGƯỜI BỆNH VIÊM GAN
 

VIỆT NAM VĂN HÓA SỬ CƯƠNG
TRÊN ĐƯỜNG ĐI TÌMCHỮ VIỆT CỔ


 

NẮNG THÔN ĐOÀI

(Tiếp theo)

 

Vừa dứt lời, Mộng Hiên bỗng cúi xuống áp môi mình lên đôi vành môi mọng đỏ ấy.

Bội Thanh vùng vẩy. Nàng đẩy Mộng Hiên ra khỏi người mình thở hổn hển nói:

- Đừng! Đừng nên làm thế anh! Tôi sợ... sợ lắm...

- Sợ? Sợ anh?

- Đúng vậy. Tôi sợ anh và cũng sợ chính bản thân tôi.

Rồi đưa tay ôm lấy lồng ngực mình để dằn cơn xúc động:

- Hãy để cho tôi được ngủ yên giấc. Đừng lay động tôi phải tỉnh dậy. Hãy để cho nó yên nghĩ vĩnh viễn không bao giờ thức giấc. Tôi van anh. Trăm ngàn lần van xin anh... Nếu không để yên nó sẽ thức dậy. Lúc đó tôi sợ... tôi sợ có hối hận cũng không còn kịp nữa!

- Em muốn nói đến vấn đề tình cảm? Tình cảm của riêng tư em và mối tình của anh?

- Vâng! Vâng! Chính thế...

- Nếu lòng em là ngọn hỏa diệm sơn chưa hoàn toàn tắt ngấm thì ắt có ngày nó sẽ nổ tung lên.

- Tôi không mong muốn vậy. Tôi e rằng nếu nó nổ bùng lên thì nham thạch của nó sẽ đốt cháy chúng mình.

Mộng Hiên đưa chân đá thốc những viên đá sỏi bên dưới:

- Em muốn nói đến những lời dị nghị?

- Vâng. Chính vì lẽ đó. Dù sao thì chúng mình cũng không thể đạp lên dư luận mà đi. Chúng ta đâu có thể sống xa rời dư luận được.

Mộng Hiên trầm ngâm suy tư. Bội Thanh cũng có lý. Chàng không thể tự lừa dối mình và lừa dối cả Bội Thanh. Đánh lừa mình thì còn được nhưng đánh lừa Bội Thanh thì tàn nhẫn quá đi mất. Chàng nắm chặt lấy tay Bội Thanh lôi đi:

- Thôi chúng mình đi khỏi nơi này. Ở mãi đây bực mình quá.

Xe lao vun vút khiến đầu tóc của Bội Thanh bắn tung rối bời. Quay mặt nhìn Mộng Hiên nàng hỏi:

- Chúng ta đi đâu bây giờ hả anh?

Không quay đầu lại chàng nhấn ga tăng thêm vận tốc. Kim chỉ tám mươi cây số giờ.

Mộng Hiên cảm thấy lòng mình như lửa đốt.

- Đi Kim Sơn!

Thế là chỉ trong vòng hai mươi phút họ đã đến Kim Sơn ngừng ngay lại trước câu lạc bộ của đoàn Thanh Niên Cứu Quốc. Để xe bên cạnh cầu họ thả bước dọc theo mé bãi. Bội Thanh đi có vẻ khó khăn vì nàng đi giày cao gót nên bị lún sâu vào dưới cát.

- Bỏ giày ra đi em.

Sau khi bỏ giày cất trên xe, nàng đi chân trần để lại những dấu vết thật đều đặn xinh xắn trên bãi cát mịn màng. Đã vào cuối thu nên gió thổi mạnh và sóng hơi gầm nặng tiếng hơn. Trên bãi thật vắng không có lấy một bóng người. Mộng Hiên im lặng sóng bước một bên mãi đến giây lâu mới cất tiếng hỏi:

- Tại làm sao mà em lại lấy hắn?

"Hắn". Đây là ngôn từ lần đầu tiên Mộng Hiên dùng nó để nói đến người bạn đời của Bội Thanh. Chàng không muốn nhắc đến tên Bá Nam nơi này.

- Tôi cũng chẳng biết vì sao nữa? Lúc ấy tổ phụ vừa mới qua đời...

- Thế thì ngày xưa em sống với ông nội sao?

- Đúng như vậy. Lúc bấy giờ tôi vừa tròn sáu tuổi. Cha vì yêu người đàn bà khác đã bỏ mẹ con tôi ra đi. Mãi đến năm tôi vừa lên chín thì mẹ lại đi lấy chồng. Thế là tôi chỉ còn lại một mình ông nội để nương tựa. Chúng tôi lại đi đến Đài Loan. Ở tại nơi này được năm năm thì nội mất.

Mộng Hiên như có vẻ xúc động:

- Em yếu đuối và tâm hồn ủy mị như vậy làm sao chịu đựng nổi khi phải đứng trước bao cảnh tang thương dập dồn đưa đến?

Hai dòng lệ lăn tròn trên đôi má, Bội Thanh tiếp tục kể lể:

- Khi nội vừa nhắm mắt lìa đời, tôi đã nghĩ rằng rồi đây mình cũng sẽ chết. Bá Nam đến lo lắng việc tống táng rồi sau đó tôi nhận lời thành hôn...

- Tại sao em nhận lời một cách thiếu chín chắn như vậy? Phải biết phân biệt giữa ân và tình chứ!

- Ân và Tình? Lấy ai rồi cũng vậy thôi anh. Cầm bằng như mình đã chết.

- Gia đình em thiếu vắng hạnh phúc phải không?

- Không phải chỉ thiếu vắng hạnh phúc mà tình nghĩa vợ chồng tôi như đã bị ràng buộc trong một nấm mồ kiên cố. Tôi đã chôn chặt cuộc đời mình giữa lòng huyệt lạnh từ lâu rồi!

- Thế tại sao em không chịu để người khác giải thoát cho?

- Giải thoát? Tôi chỉ sợ không thành công thì hậu quả khó mà lường trước được. Có thể nó lại càng thê thảm hơn...

Quá xúc động trước hoàn cảnh đau thương của Bội Thanh, chàng ôm chầm lấy nàng vào lòng thì thầm bên tai:

- Mong rằng anh đủ can đảm giải thoát em. Bằng không anh sẽ nguyện được chết cùng em. Chúng ta sẽ đưa nhau vào một thế giới khác. Thế giới tràn đầy tình yêu và mộng đẹp.

Rồi không để cho người mình yêu mở miệng nói thêm lời nào, chàng ghì chặt lấy Bội Thanh và đặt lên môi nàng một nụ hôn nóng bỏng. Thế là hai bờ môi quấn quít bên nhau. Nàng cảm thấy toàn thân mình như đê mê mà từ bao lâu nay chưa hề được hưởng thụ. Như có một luồng hơi nóng bỏng truyền vào từng thớ thịt, từng tế bào, chạy vào từng đường giây thần kinh dẫn thẳng về não bộ. Cả hai không muốn những

giây phút đê mê ấy bị tan biến đi. Tay nàng xoắn xuýt lấy bờ vai chàng. Cho mãi đến khi Mộng Hiên ngẩng mặt lên siết chặt đầu nàng vào giữa lồng ngực căng phồng của mình.

Vẫn để nguyên đầu nằm giữa lồng ngực căng phồng của Mộng Hiên lắng tai nghe từng nhịp đập run rẩy của con tim chàng, Bội Thanh có cảm giác như mình đang lạc lõng tận một cõi xa xôi nào đó mà tình yêu đã được cô đọng tại nơi này.

- Anh có linh cảm rằng định mệnh an bài ngay từ buổi đầu vừa gặp gỡ. Chưa bao giờ anh được tận hưởng những giây phút đê mê như thế.

- Đâu phải chỉ mình tôi? Còn chị ở nhà nữa!

Vừa nói Bội Thanh vừa nhìn Mộng Hiên như để chờ đợi câu trả lời. Tuy lời nói thật đơn giản nhưng chàng có cảm tưởng như tuồng vướng vấp một chút gì hờn ghen bóng gió...

- Tình yêu giữa anh và Mỹ Thuyên - vợ anh - là một thứ tình yêu trầm lặng.

- Chắc là anh chị hạnh phúc lắm?!

- Trên phương diện nào mới được?

Bội Thanh như chợt hiểu:

- Có lẽ anh muốn tránh né câu hỏi này.

- Em biết được như vậy?

- Đúng. Em biết gia đình anh hiện nay hạnh phúc lắm. Chị nhà có đẹp không anh?

Dìu Bội Thanh vừa đi vừa nói:

- Sang bên kia đi. Hãy bỏ qua chuyện ấy...

Hai người cùng quàng lưng nhau sóng bước dẫm lên bãi cát mịn. Nàng cúi đầu nhìn xuống đếm từng vết chân của mình và Mộng Hiên vừa dẫm lên hằn xuống. Bất giác một nỗi buồn man mác xâm nhập vào tâm hồn. Nàng liên tưởng đến những đợt nước thủy triều rồi sẽ dâng lên. Nó xóa mất những vết chân của cả hai người và sẽ cuốn hút đi ra tận giữa lòng đại dương thăm thẳm...

Bội Thanh đứng dừng hẳn lại ngửa mặt nhìn lên bầu trời lốm đốm điểm màu bạc phếu. Tim nàng quặn thắt lại. Thượng đế ơi! Ngài bất công đến thế ư? Tại sao có những người vừa mới sinh ra đã thấy toàn hạnh phúc mà cũng không phải rất ít người suốt cả cuộc đời họ phải trải qua lắm nỗi phong ba bi lụy?!

- Dường như trông em không mấy vui lắm?

Bội Thanh hơi giật mình. Nàng không ngờ Mộng Hiên lại nhạy cảm như vậy. Đi thêm vào bước nữa, chọn lấy một tảng đá ngồi xuống nghỉ chân. Rồi bằng một giọng buồn buồn Bội Thanh nói:

- Đời tôi từ nhỏ đến giờ luôn luôn sống thật bình thản. Nó bình thản như mặt nước hồ thu không gợn sóng. Giờ đây tôi thật vô cùng áy náy khi nghĩ đến điều mình đang... phạm tội.

- Em dùng ngôn từ gì mà kỳ lạ như vậy? Tình yêu trước kia em chưa có bây giờ em biết suy xét và tìm lại nó. Đâu có phải là lỗi lầm?

- Có nhiều điều mà thực tế không thể trốn tránh được. Chính đôi mắt anh đã biểu lộ điều ấy.

Không sai. Mộng Hiên biết rõ, còn rõ hơn cả Bội Thanh nữa. Lần đầu tiên đến tìm nàng vì tình cảm chứ đâu phải là lý trí đã thúc đẩy chàng làm điều ấy? Nếu đúng ra, Mộng Hiên không có quyền phá vỡ đời sống trầm lặng của nàng, đời sống an phận của người vợ cho dù là bị thiếu vắng hạnh phúc. Mộng Hiên không có quyền làm cho nàng đau khổ. Rồi Mộng Hiên tự hỏi:

- Tại làm sao mình lại đi phá vỡ cuộc sống trầm lặng của Bội Thanh?

Chàng cúi đầu xuống nhìn những bọt nước trắng xóa bám dưới chân hai người. Phải chăng hạnh phúc của chúng ta rồi cũng bèo bọt như thế này ư?

Một con ốc mượn hồn nhoài mình ra khỏi vỏ. Mấy chiếc chân nhỏ thó trườn trên mặt cát ẩm. Bội Thanh mở tròn xoe đôi mắt cúi xuống nhặt lên. Tức thì con sinh vật bé nhỏ kia sợ hãi vội thụt ngay vào bên trong chiếc vỏ xoắn tròn mà bên ngoài của nó phủ đầy cả rêu xanh.

- Anh ơi! Hãy nhìn xem đây này! Đời tôi rồi cũng giống như con ốc mượn hồn này.

Cho dù chiếc vỏ đó có chật chội xấu xí thế nào, nhưng tôi phải cần có nó để bảo vệ cho mình. Tôi cần. Cần lắm. Tôi cần nó cho sự an toàn. Làm sao tôi rời bỏ nó được?

- Em chẳng nhận thấy chiếc vỏ này quá mỏng manh hay sao? Nó chỉ cần một sự va chạm nhè nhẹ thôi cũng đủ tan thành những mảnh vụn.

Bội Thanh ngẩng đầu lên:

- Nhưng dù sao có nó vẫn còn hơn không. Có phải thế không anh? Chắc anh cũng không nỡ nhẫn tâm bóp nát nó chứ?

Mộng Hiên nghẹn ngào. Vâng. Bội Thanh có lý. Cho dù cái vỏ ốc kia có xấu xí chật hẹp, mong manh đến đâu đi nữa ta cũng không có quyền bóp vỡ nó. Trừ phi Mộng Hiên chuẩn bị sẵn sàng một chiếc vỏ khác an toàn hơn. Nhìn đôi mắt u buồn của Bội Thanh chàng chợt hiểu bên trong ấy đã nói những gì rồi. Nàng oán trách bởi vì ta đánh thức con tim nàng trở dậy. Nàng đã van xin ta ngay từ lúc ban đầu.

Thế mà tại sao ta lại nhẫn tâm đến như vậy? Bằng một giọng thành khẩn ôn tồn Mộng Hiên nói:

- Anh hiểu! Anh hiểu tất cả. Anh hứa với em là không bóp nát chiếc vỏ mỏng manh đó. Trừ phi...

Đến đây chàng không nói hết lời. Chàng không có quyền hứa với Bội Thanh bất cứ điều gì. Chàng không có quyền cho nàng một tia hy vọng hoặc nói lên những lời đảm bảo nào cả.

- Mộng Hiên! Mày không có quyền phá vỡ cái vỏ mỏng manh yếu đuối đó.

Bội Thanh khẽ đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vai Mộng Hiên. Người thiếu phụ trẻ đẹp nhưng đầy đau thương đó mỉm cười nhìn chàng:

 

- Giữa hai chúng ta, có nghĩa là anh và em chưa có ai đề phòng việc đó rồi ra sẽ xảy đến như thế nào? Nói như vậy, chứ thật ra anh ơi! Tôi không hề trách cứ anh đâu. Thú thật với anh trọn cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy lòng mình lâng lên nhẹ nhõn. Ôi! Cái cảm giác đó tuyệt vời và tuyệt diệu làm sao! Tôi đã thầm mong muốn tìm một người bạn thông minh, mẫn cán, nhiệt thành và độ lượng như anh! Bây giờ thì tôi đã gặp được. Cho dù cuộc đời tôi có đau khổ, tôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Đời là thực tế. Có phải thế không anh? Ấy thế mà tôi lại sống với mộng mơ trong suốt mấy năm trường!

Rồi nàng tiếp:

- Tuy nhiên tôi không muốn lại để cho một người khác đau khổ về mình!

Mộng Hiên im lặng nhìn Bội Thanh. Chàng thầm nghĩ đây không hẳn là một người con gái hoàn toàn yếu đuối. Ôi! Nàng tuyệt vời làm sao! Nàng có đủ can đảm chịu đựng và có cả lòng khoan dung đầy độ lượng. Ngay giờ phút này, Mộng Hiên cảm thấy mình mới thật sự yếu đuối khi đứng trước mặt Bội Thanh.

Cả hai cùng nắm tay nhau vọng mắt nhìn lên bầu trời bao la một màu vàng vọt. Aùnh nắng rơi rớt lại chiều nay tuy không đẹp bằng màu nắng của trời xuân nhưng nó lại như có cái gì quyến rũ. Bởi vì nó là của riêng của cả hai người. Ngày mai rồi sẽ ra sao? Họ không cần biết. Ôi! Cái ngày mai đó mịt mù, diệu vợi, nghĩ đến làm gì?

Họ đưa nhau đi vào bãi cỏ ven rừng tòng. Nơi đây tiếng gió hòa tấu lên một điệu nhạc trầm buồn. Họ lặng lẽ tìm một gốc cây ngồi xuống. Bàn chân nhỏ thó có cái gót đỏ tợ son Tàu ngâm nước biển đã trở màu hơi xanh tím. Mộng Hiên nhìn bàn chân xinh xắn ấy mà tội nghiệp. Nhất là khi Bội Thanh cởi chiếc áo gió của mình bọc lấy hai chân. Mộng Hiên thầm mơ ước phải chi mình là tấm áo kia để suốt đời sưởi cho nàng hơi ấm?!

Gió chiều càng lộng. Họ tựa lưng vào nhau kể chuyện cho nhau chuyện mây, chuyện gió, chuyện sóng biển Đông và chuyện nắng thôn Đoài. Họ không còn thảo luận với nhau về chuyện tình cảm của con người. Điều này không còn cần thiết với họ nữa.

Ánh nắng chiều dần tắt. Họ đưa nhau về Đài Bắc tìm nơi ăn cơm tối. Hôm nay thì vào ăn tại một nhà hàng ăn nhỏ. Thời gian càng về đêm càng như bị cô đọng lại. Mộng Hiên cảm thấy một không khí đầy buồn thảm như lảng vảng đâu đây. Mới chỉ uống một tớp rượu nhỏ mà Mộng Hiên đã say rồi. Chàng lẩm bẩm.

- Mới gặp nhau lại phải chia tay!

Bội Thanh cắn nhẹ vào vành ly trái cây đang cầm ở tay:

-... Nhưng đâu có cái gì mất mát? Chính ngay trong tiềm thức chúng ta cũng đã có cái gì giữ được cho mình?

Mộng Hiên im lặng. Chàng uống cạn ly đoạn đứng dậy dìu Bội Thanh ra xe. Lúc bấy giờ chẳng ai nói với nhau thêm một lời nào. Cho mãi đến khi xe ngừng lại chàng níu áo Bội Thanh trước khi để nàng đi thẳng vào nhà:

- Em quên không cho anh biết tên họ!

- Khởi Bội Thanh! Lúc nội còn tại thế thường gọi là Bội Bội. Thỉnh thoảng người ta còn gọi là Thanh Thanh nữa.

- Khởi Bội Thanh!

Mộng Hiên thì thầm trong miệng. A! Thì ra đó là cánh hoa sen tím. Hoa sen màu tím bềnh bồng trong hơi sương...

Bóng Bội Thanh khuất dần trong màn đêm. Mộng Hiên vẫn ngồi trơ bất động. Chàng chậm rãi lấy thuốc châm hút, từ từ nhả khói dõi mắt nhìn theo những cái vòng tròn nối đuôi nhau bay thẳng vào không gian vô tận. Qua màn khói mờ nhạt Mộng Hiên hình dung bóng dáng Bội Thanh đang chập chờn ẩn hiện với chiếc áo màu tím hoa sim...

Chàng lắng tai nghe tiếng hát đâu đó của chiếc máy thu thanh vọng lại những lời ca quen thuộc... mà chàng thường cho rằng nó chẳng khác nào lời thơ của Thôi Hộ, nhà thơ si tình nay đã đi vào thiên cổ.

Mộng Hiên khẽ thở dài nhấn ga quày tay lái khẽ ngâm lên:

Khứ niên kim nhật khử môn trung

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu đông phong

Bài thơ này của Thôi Hộ song lời ca mường tượng kia của ai viết thế?

 

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002