Đại Chúng số 122 - ngày 15 tháng 6 năm 2003

Lá Thư Tòa Soạn
Vườn Thơ
Lễ Kỷ Niệm Báo Đại Chúng
Thế Giới và Bình Luận
Cuộc Chiến Chưa Tàn
Đừng Hỏi Tại Sao
Câu Chuyện Mần Ăn Tại Việt Nam
Phong Trào Lãng Mạn và Tuổi Trẻ
Đọc "Cô Bé Bên Giàn Hoa Bí Đỏ"
Giả Thuyết Bệnh SARS
Mỗi Tuần Một Trang Y Học
Còn Mãi Yêu Em
Yếm Vải Sứ Thanh
Cô Kiều với Phạm Quỳnh
Nấu Ăn Ngon Cho Người Yêu
Đọc Báo Dùm Bạn
(tiếp theo kỳ trước)

Đọc Báo Dùm Bạn (bài 2)
Y Khoa va Y Học

MỪNG ĐỆ NGŨ CHU NIÊN
BÁO ĐẠI CHÚNG, VIRGINIA

-Hải Bằng.HDB

*

Văn vô tải Đạo, văn vô vị
Báo bất truyền Tin, báo tất tà
Hoài Thanh có một giấc mơ đem kiến thức
cùng tin tức tới quảng đại độc giả trong
mục đích phát huy văn hóa và ông đã
chọn Đại Chúng làm tên tờ báo để
hiện thực giấc mơ đó.

*

Mỗi năm Đại Chúng tuổi thêm hoa
Mạng lưới thông tin sâu rộng hòa
Buồn lúc ra đời, thù gán ghép
Vui nay khôn lớn, bạn hoan ca
Cây ngay chết đứng không hề nhụt
Kim nhọn bọc rồi cũng ló ra
Tâm ý chúc mừng đà hiện thực
Kiến văn, tin tức đạt muôn nhà.

*

Philadelphia, PA June 04, 2003

 

Tâm sự người lưu vong

Một dịp tình cờ quen biết nhau.
Nhìn qua khoé mắt đượm u sầu.
Tám năm lưu lạc đời sương gió.
Đất khách lưu vong thoáng nghẹn ngàoà
Anh kể tôi nghe chuyện chiến chinh
Thời trai súng trận với điêu linh
Có ai biết được phần may rủi
Một phút sa cơ vướng tội tìnhà
Mười năm quân báo ôi kiêu hãnh
Sắt thép nung sôi một tấm lòng
Áo trận bao phen loang máu giặc
Giữ từng tất đất giải non sông !
Hoa gấm còn đâu, hy vọng đâu?
Ngày tàn chiến cuộc, lụy thương sầu
Tiền Giang Mãnh Hổ đòn thù độc
Mộc Hóa, Vườn Đào thân xác đauà
Hào khí ngang trời dẫu thác đi
Hiểm nguy sinh mạng có hề chi
Lưỡi lam chúng cắt gân tay trái
Máu đỏ tuôn dòng hận khắc ghià
Mười năm trong chiếc áo tù binh
Hỏa ngục chôn vùi cả tuổi tên
Lịch sử sang trang lâm quốc nạn
Kẻ còn, người mấtà giữa lênh đênh!
Trở lại quê xưa một buổi chiều
Ngỡ ngàng nhìn cảnh vật đìu hiu
Ngôi nhà năm cũàđâu còn nữa ?
Mái ấm rã rời àtheo nắng mưaà
Rồi cũng một ngày giữa phố trưa
Quê người anh nhớ chuyện xa xưa
Lệ rơi thấm ướt bờ môi mặn
Thương kiếp lưu vong, kiếp sống thừa

Ngọc An 10/10/02
(viết qua tâm sự một người)

 

Gởi Người Đáy Biển
Hồ Trọng Khôi

Biển huyết, xương mòn, ta khóc ai
Chao ôi, oan khuất thủy-cung-đài !
Hưng vong quốc mệnh, hờn sông núi
Thương tiếc ngàn thu biết có phai !
Máu ngấm san-hô, tóc vướng rong
Người ơi, cay đắng lệ lưng tròng !
Thịt da rữa nát vào sỏi đá
Chua xót, người ơi, buổi quốc vong !
Con mất mẹ cha, vợ mất chồng
Than ôi, ai thấu nỗi niềm không ?
Những mái đầu xanh chìm biển động
Những thân già trẻ rụng cuồng phong !
Trời hỡi, xác trôi, máu nổi chìm
Cháy cả buồng gan, xé cả tim !
Thượng-đế ! Nơi đâu là bến đỗ
Sao nửa đường đời gãy cánh chim ?
Hỡi những hồn oan lạc biển sâu
Ta nghe cát đá cũng u sầu !
Nhớ người, ta gởi hai dòng lệ
Suối vàng xin thấu tấc lòng nhau !
 

Hồ Trọng Khôi (Paris)

Aux Morts du fond de l'océan
Boat-People Vietnamien 1975-90

Ô Océan sanglant ! Ô Ossements disloqués!
Pour qui pleurais-je à présent ?
Oh ! Malheur immérité du domaine marin !
Quand s'effacera cet attachement regretté ?
Autant de vicissitudes de la Nation,
Autant de jérémiades de la Patrie !
Coraux tachés de sang, algues entremêlés de cheveux.
Ô Humain ! Quelle dureté mordante, les larmes aux yeux !
Tant de chair décomposée pénètre dans les rochers.
Ô Patriotes ! Quelle amertume d'une nation en perdiction !
Tant d'endants orphelins, tant de veuves désolées !
Quel malheur ! Qui d'entre nous comprendra cette situation ?
Des jeunes enfants noyés dans une mer en furie.
Des vieillards tombés sous la tempête en folie
Mon Dieu ! Des cadavres flottants, du sang dilué au gré des vagues.
Mon coeur se déchire, mes entrailles s'enflamment.
Ô Ciel d'En-haut ! Où est donc le havre du salut ?
Pourquoi les ailes d'oiseaux se cassent-elles en chemin ?
Ô Âmes errantes dans l'abime de l'océan !
J'entends encore vaguement
Les pleurs du sable et des galets.
En votre mémoire, mes larmes coulent en abondance
Dans l'autre monde, ô Aạmes ! Je pense
Que vous partagiez avec moi ce sentimentà
 

(Traduit par Antoine NGUYEN-TAN-PHUOC)

 

Lời Chân Tình Muộn Màng
Vân Hải

Chúng tôi những người dân yếu kém
Suốt cuộc đời chân lấm tay bùn đen
Với ngô khoai, tôm tép, lam lũ đã quen
Vui lúa mạ, loanh quanh nơi đồng ruộng
Chúng tôi những công nhân hãng xưởng
Sáng tối đi về bụi vướng thời gian
Cuộc sống gian nan mà vẫn cơ hàn
Xốc vác đêm ngày lo toan cơm áo
Chúng tôi sinh viên, học sinh ngơ ngáo
Tuổi thơ ngây chưa ráo mực nhà trường
Sách vở học trò kỷ niệm thân thương
Chưa ra khỏi thiên đường chữ nghĩa
Còn Anh ?
Sau những tháng quân trường rút tỉa
Thêm vài năm ngoài chiến địa hiểm nguy
Đã trở thành người lính chiến dũng cảm uy nghi
Đem hết tài trai bảo toàn Tổ Quốc
Theo gót cha ông ngàn năm thuở trước
Giúp dân lành qua bước nan nguy
Cản giặc ngoại xâm khiến đất nước suy vi
Diệt nội thù, cho chúng tôi vui sống
An hưởng thanh bình đất trời lồng lộng
Chỉ riêng anh cực nhọc chẳng nài công
Không than van cũng chẳng sờn lòng
Không đòi hỏi lời cám ơn không bao giờ đến
Bởi vì anh, tình thương vô bờ bến
Đã dành cho Tổ Quốc với muôn dân
Biết hy sinh cho dân tộc ấm thân
Cho đất nước sáng tươi thịnh vượng
Xin gửi anh lời cám ơn ....rất muộn
Lời chân tình dù muộn còn hơn không ?
Cảm ơn Anh, Người Lính, Với tất cả tấm lòng
Của người dân sống còn sau bao nhiêu bão táp

Vân Hải - Ngày Quân Lực VNCH 19.06.2003

Địa chỉ liên lạc:
 

M&Mme Tôn Thất Vinh & Vân Hải
7 ter rue de la Lune
94470 Boissy St Léger
FRANCE
E-Mail : vanhaiỴclub-internet.fr <mailto:vanhaiỴclub-internet.fr>

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002