Đại Chúng số 99 - Ngày 1 tháng 6 năm 2002

Duramax

VƯỜN THƠ

THƠ ĐÀO THANH KHIẾT

DUYÊN KỲ NGỘ

 

Người ở đầu non, ta cuối non

Ước mơ hội ngộ buổi trăng tròn.

Nợ duyên còn nặng tình vương vấn

Nên kiếp này cam chịu héo hon.

Trải mấy trăng rồi xa cách nhau;

Nhớ thương hoa lá cũng thay màu,

Khi mùa thu đến vàng rơi rụng,

Hạnh phúc tìm về: hết khổ đau !

Người biến thành Trăng, ta hóa Mây;

Đêm rằm tháng Tám cảnh mơ say,

Gặp nhau lưu luyến, tình không nói,

Mây trắng, Trăng vàng lả lướt bay!...

(Nhạc Lòng)

THƠ CAO MỴ NHÂN

 

Rồi ta có trở về không

Nơi quê hương với những giòng sông quen

Chắc là ta phải nhớ thêm

Còn bao nhiêu núi với miên man rừng

Hôm qua,thiên hạ bảo rằng

Năm,mười năm nữa hay hơn cũng đành

Bởi vì, chỉ tại lằn ranh

Mà ta với họ trở thành thù nhau

Nhiều lần đứng cạnh hào sâu

Bên kia đường cái,hoa cau nở đầy

Nhiều lần tay nắm bàn tay

Thấy như lạnh lẽo tháng ngày nhớ nhung

Rồi ta có trở về không

Còn bao lâu nữa, ai trông ai chờ

Đêm đêm mộng chắp cánh thơ

Ta bay mê mải đôi bờ Việt Nam

Lằn ranh, lệ đã dâng tràn

Nhưng, ta với họ vẫn đang hận thù

Hương cau vừa thoảng mơ hồ

Quê hương khuất nẻo xa mờ chân mây

(Gởi Người Dưới Trăng)

THƠ NGÔ TỊNH YÊN

 

CHO TÔI MƯỢN ĐỠ TRÁI TIM

 

Cho tôi mượn đỡ cái vai

Mốt mai xin trả lại ngày bình yên

Cho tôi mượn đỡ trái tim

Mai mốt thề trả lại đêm ngọt ngào

Cho tôi mượn đỡ tình đầu

Rồi đây trả lại tình sau gấp mười

Cho tôi mượn đỡ nụ cười

Biết đâu hạnh phúc trả - lời gấp đôi

Bằng không cho mượn thì thôi!

Đừng nên điều tiếng mà tôi đau lòng

Dec. 2, 1995

 

THƠ QUANG TUẤN

SẦU VIỄN XỨ

Ngoảnh mặt vời trông đâu cố hương ?

Thấy con chim hạc giữa sương buồn !

Chập chùng non thẳm che trời nhớ

San sát mây mờ lấp biển thương.

Ôi kiếp tha hương đầy bão tố

Mà sầu viễn xứ ngập trùng dương !

Hồn ta như nước trường giang ấy

Vạn lý,thầm mơ trở lại nguồn.

 

THƠ SƯƠNG MAI

NỬA ĐỜI CÒN LẠI

Em chỉ có nửa cuộc đời còn lại

Nửa đời kia ôm giấc mộng không thành

Còn nửa đời em mang đến tặng anh

Bằng trang trọng của tình yêu rất lạ

Tình yêu đó chẳng phấn son rộn rã

Chẳng tiểu thư chẳng đài các như xưa.

Nửa đời thôi,em gói lại cho vừa

Cho thắm thiết,cho tình hồng đôi má

Em còn lại nửa cuộc đời buồn bã

Đi tìm anh rồi lạc bước bơ vơ

Tưởng lớn khôn,nhưng tình vẫn dại khờ

Để quên nhớ,nhớ quên hoài một kẻ

Em cũng muốn xem tình yêu thật nhẹ

Để quay về nỗi thầm lặng riêng tư

Cho lắng quên một hình bóng xa mờ

Để khép kín đời em vào bổn phận

Em chỉ có nửa cuộc đời lận đận

Chuyện yêu đương như cổ tích hoang đường.

Em mải mê đi tìm kiếm người thương

Nhưng anh vẫn là ông hoàng trong mộng

Em còn lại nửa đời thôi ước vọng

Hạnh phúc,tương lai như đã chối từ

Yêu anh là đeo đẳng chuỗi sầu tư

Nên kiếp sống thêm dạn dầy đau khổ

Em còn lại nửa cuộc đời bé nhỏ

Mang tặng anh với tình khúc lạ thường

Tặng cho anh cả trần thế nhớ thương

Và một nửa cuộc đời kia còn lại.

 

Thơ Mặc Trúc Lang

MÂY BỐN PHƯƠNG TRỜI

Tặng nữ sĩ VDN

Tôi là mây bốn phương trời

Lênh đênh trôi nổi một đời điêu linh

Nào ai có hiểu cho mình

Trải bao đau khổ mới thành thi nhân

Bút hiệu là Việt Dương Nhân

Khóc cho đất nước, khóc thân lạc loài

Dòng thơ trôi mãi trôi hoài

Bao nhiêu tâm sự trải dài gần xa

Ai người thương nước, yêu nhàá?

Nhất lòng diệt-cộng mới là quí nhân

Yêu người, yêu nước, yêu thân

Quyết tâm xây dựng non sông vững bền...

(Au Vieux Sàigòn, Paris 13ème, đêm 24-05-2002)

 

TRƯỜNG ÁI ÂN

Tôi chỉ yêu khi lòng tôi nói phải

Có gì đâu ngang trái tim yêu

Tôi muốn nói, nhưng chẳng nhiều

Vì yêu mà phải đánh liều dấn thân

Hãy nói... sao ngại ngần tiếc rẻ

Chỉ thì thầm đơn lẻ đêm thâu

Yêu bấy nhiêu, bấy nhiêu sầuá!

Ai nào giải được niềm đau tim này

Sống trong cảnh trần ai khổ não

Tôi cam đành chao đảo yêu đương

Tình tôi, ôi! rất rầm thường

Nhưng tôi gói trọn một trường ái-ân...

(Paris, 19 giờ 30 Au Vieux Sàigòn, đêm 24-05-2002)

 

NỤ CƯỜI

Tặng bà chủ Au Vieux sàigòn

Người cười má núng đòng tiền

Càng nhìn càng thấy có duyên hơn người

Vào đây hưởng nụ cười tươi

Sàigòn, quán ấy xin mời vô chơi

Uống, ăn thưởng thức nụ cười

Lâng lâng say đắm không rời được đâu!

 

Thơ dịch

BẠCH MỘ VÂN

Phiêu vân bạch mộ không,

Quá kiều hốt tâm vong.

Đạm hà cô phi nhạn,

Hà xứ ngã tâm chung.

 

CHIỀU HÔM MÂY TRẮNG

 

Chiều hôm mây trắng lênh đênh,

Qua cầu lơ đãng bỏ quên tâm này.

Chơi vơi nhạn lạc ráng phai,

Biết trăm năm cái tâm hoài ta đâu?

Hạt Cát

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002