Đại Chúng số 97 - Ngày 1 tháng 5 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

(tiếp theo kỳ trúơc)

Sau một cuộc hành trình dài, Quốc Trung thật sự thấm mệt. Vừa ngả lưng xuống giường, ông đã ngủ ngay không còn hay biết gì nữa.

Sáng hôm sau, Quốc Trung thức giấc sớm. Vì trời chưa sáng hẳn, nên ông nằn nán lại, đầu óc miên man suy nghĩ về nguyên nhân nào đã khiến cho Sùng Thật thay đổi lòng dạ như vậy?! Trong những ngày gần đây, trước khi lên đường đi Thượng Hải, Ngọc Phụng đã nêu ra giả thuyết: "nếu quả anh con có vợ khác thì có thể bỏ vợ nhà, chẳng lẽ lại bỏ luôn cả cha mẹ hay sao?!" Ngọc Phụng có lý. Nếu nói về tình máu mủ đối với các bậc sinh thành ra mình, há lẽ Sùng Thật lại không biết điều này ?

Ngoài trời gió vẫn thổi mạnh. Các trận mưa đổ xuống liên tục hết cơn này đến cơn khác. Nếu với cảnh tượng mưa gió triền miên này mà ở chốn nông thôn thì mọi người còn trùm chăn ngủ hoặc ngồi trong nhà, chẳng ai màng đến chuyện ra ngoài nữa! Nhưng nơi đô hội thì khác. Khách bộ hành vẫn tấp nập chen lấn nhau đi trên đường đến sở hoặc đến các chợ búa hoặc phố xá vì nhu cầu cho sinh hoạt hàng ngày!

Bên kia phòng, mẹ con Ngọc Phụng cũng đã dậy từ lâu. Nàng cùng Anh Hào ngồi bên trong nhìn ra khung gương cửa sổ, đưa mắt nhìn những người đi đường co ro trong đủ các tấm áo mưa đủ cả màu sắc.

Hầu hết những người bộ hành này đều đi một cách vội vã, như tuồng họ đang lúp xúp chạy để thu ngắn bớt thời gian và đọn đường đến nơi sở làm hay mua bán tại các chợ búa.

_ Má nè!

Ngọc Phụng cúi mặt xuống nhìn con. Anh Hào tiếp tục nói:

_ Mưa bên này... còn bên kia có mưa không hả má?

Ngọc Phụng mỉm cười:

_ Bên kia nắng con à!

_ Tại sao ? Một ông trời mà, má!

_ Ờ, một ông trời, nhưng ông trời bên này khác...

_ Tại sao ông trời bên ba lại nắng, mà bên mình lại mưa?

Trên mặt Ngọc Phụng thoáng vẻ u buồn:

_ Tại vì... ông trời bên mình buồn, còn ông trời bên ba con vui...

_ Vây thì trời vui thì nắng, còn trời buồn thì mưa. Thật tội nghiệp cho ông trời bên mình phải không má ?!

Ngọc Phụng mở to mắt nhìn con. Câu nói này của Anh hào, Ngọc Phụng cảm thấy buồn thấm thía. Nàng đưa tay xoa đầu con :

_ Ờ, con nói đúng... Má bây giờ mới tìm thấy được câu này nơi con...

Rồi nàng ngồi miên man suy nghĩ đến cuộc gặp gỡ giữa cha chồng mình với Sùng Thật, chẳng biết việc gì rồi sẽ xảy ra ? Liệu Sùng Thật có trở về với gia đình chăng ?Hay là... anh ấy... cắt đứt hẳn mối tình máu mủ với cha mẹ, vợ con để tiếp tục...

Nhưng đến đây, Ngọc Phụng không đủ can đảm để tiếp tục suy diễn nữa., ..

_ Má này ! - Anh Hào lại lên tiếng gọi làm đứt dòng suy tư của nàng đang suy nghĩ - Mưa bên này buồn ghê đi! Ông trời sao cứ khóc mãi thế này hả má ?

_ Ờ...

_ Vậy bên kia trời nắng, chắc ông trời cười hoài... phải không hả má?

Bất giác Ngọc Phụng phì cười:

_ Ờ, cũng có thể vậy! Mưa bên này, nắng bên kia, mà con!

Quốc Trung thay đổi áo quần. Đây là lần ra quân đầu tiên, chẳng biết mình có thể là người thắng cuộc mang được Sùng Thật ra về, nếu quả thật đứa con của mình phản bội đang sống với một người đàn bà khác, làm tan nát cả hạnh phúc gia đình ?!

Bước ra khỏi phòng, Quốc Trung như kẻ mất trí, đưa mắt bâng quơ nhìn ra ngoài trời. Gió vẫn thổi mạnh làm ngả nghiêng cả cây cối ngoài vệ đường. Mưa vẫn trút xuống như cầm chỉnh trút xuống mái nhà, xuống đường cái, dội lên các mái hiên kêu lên như những tiếng thanh la của một ban nhạc cổ hoạt náo trong các chùa chiền trong những ngày cúng vía ! Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng Ngọc Phụng khiến ông giật mình:

_ Ba ăn điểm tâm gì chưa?

_ À, chưa, chưa ! - mãi bây giờ mới sực nhớ ra là mình chưa ăn sáng - Con gọi bồi phòng mang cái gì cũng được để con với Anh Hào cùng ăn một thể.

_ Để con gọi bồi phòng mang cho ba với Anh Hào cháu đậu xanh và ít đường...

_ Con mua luôn phần con nữa, đừng ăn thức ăn nguội lạnh... Đi đường sớ lỡ điều gì phiền phức lắm...

Nói xong, . Quốc Trung quay lai phía cửa chắn kiếng nhìn ra bên ngoài. Xe cộ dập dìu như mắc cưỡi. Người đi vẫn đông đúc chen lấn nhau. Tiếng rao bán hàng xen lẫn tiếng mời mua thức ăn vang lên, tuy đã có tấm kiếng chắn song vẫn lọt được vào bên trong. Quốc Trung lại nghĩ đến Sùng Thật. Ông không biết tại làm sao mà mà đứa con trai của mình mà lâu nay nghĩ rằng nó quả là đứa con chí hiếu, đột nhiên sau khi ra hải ngoại du học lại trở nên hư hỏng như vậy ? Điều gì đã lam cho nó tháy lòng đổi dạ? Tiền tài, danh lợi? Hay phải chăng nó đã lụy vì nữ sắc mà quên đi tất cả, cha mẹ, vợ con ?! Ta không thể nào nghĩ được là thằng Sùng Thật lại là một đứa con bất hiếu với cha mẹ, bội bạc với vợ con như vậy! Chính miệng nó đã từng ca tụng câu:

"Lục lục giả nga, phi nga y hao

Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao!"

(Rau nga dáng dấp tươi xanh

Bỗng dưng biến dạng cho mình xấu xa.

Xót công cha mẹ sinh ra

Đã lao khổ lại vì ta nhọc nhằn".

Chẳng lẽ chính nó tự phản lại mình hơn sao ? Chẳng biết nó có còn nhớ những đêm dưới ánh trăng vàng trên cánh đồng xanh thẳng tắp, chính nó đã ví mình như cây cỏ nga cao lớn quyết không để thành cỏ hao, cỏ úy ! Tự nó đã bảo cha mẹ sinh ra cực nhọc biết là bao, nở nào ta lại phủi ơn sinh thành dưỡng dục?

Ông lại liên tưởng đến những năm tháng của thời xa xưa, lúc mà Sùng Thật đi học đường xa về nghỉ hè, hai cha con đã từng đưa nhau đi rong chơi, cùng nhau đàm đạo rất tương đắc. Những buổi rong chơi đàm đạo như vậy, hai cha con nói đủ mọi thứ chuyện. Chuyện đông, chuyện tây, chuyện thiện, chuyện ác; chuyện tam cương, ngũ thường. Hết chuyện này đến chuyện khác... Chuyện gì nó cũng tỏ ra thông thạo uyên bác...

Đang ôn lại những ngày quá khứ êm đẹp ấy thì bỗng có tiếng Anh Hào từ trong phòng ngủ chạy ra gọi:

_ Nôi ơi! Nội đi cho con theo với... để con bảo ba về để mà với bà nội không trông đợi...

Quốc Trung giật mình quay lại, cũng vừa lúc thằng bé đã đến bên chân mình, đưa tay lên vuốt lấy đầu cháu:

_ Ờ, nhưng mà...

_ Nhưng mà sao nội ?

_ Nhưng mà chưa được... Đợi ông nội tìm ra trước đã rồi hãn đưa hai mẹ con đến... đó.

Ăn uống xong, Quốc Trung ra đi. Ngoài trời mưa vẫn còn nặng hạt. Ngọc Phụng cùng con lặng lẽ đứng nhìn theo. Đợi cho đến bóng cha chồng đi khuất, Ngọc Phụng mới lôi gói hành lý của mình lôi ra chiếc áo bông mới màu đỏ mặc vào cho con. Tự nàng cũng thay cho mình chiếc áo bông được may lớp áo ngoài bằng loại vải sa teng màu xanh trứng sáo. Phía trước ngực có thêu hình hai con chim loan phượng bằng loại kim tuyến màu. Với chốn đồng quê thì

đây là loại áo quần được xem là sang trọng, nhưng đối với chốn đô thành thì đã lỗi thời, nhường lại cho sân khấu hát tuồng cổ.

Suốt thời gian cha chồng ra đi đến giờ đã quá mười hai giờ trưa, Ngọc Phụng đi ra đi vào có vẻ sốt ruột. Nàng chẳng biết liệu cha chồng có gặp được Sùng Thật mà nàng có linh cảm dường như có điều gì bất ổn ! Chi ví dù có gặp được rồi chăng nữa thì sự thể như thế nào ? Hai cha con ôm choàng nhau mừng mừng tủi tủi, hay lạnh nhạt hững hờ ?

Nàng lại trở ra lan can đứng dỏi mắt trông đợi. Và, chỉ trong chốc lát Quốc Trung từ bên dưới cầu thang đi lên bước về phòng.

Ngọc Phụng vội lên tiếng hỏi:

_ Ba đi về nhanh vậy ? Có tìm ra chỗ làm của anh con không?

_ Chưa đến đâu cả. Mới đi đến nửa đường thì sực nhớ là chưa dặn con một điều nên phải quay đầu trở về...

_ Thưa ba, chẳng hay đó là điều gì ? Có quan trọng không?

_ Ba sực nhớ là chưa dặn con là trong lúc ba đi vắng, con không nên đưa thằng Anh Hào đi đâu cả. Hãy đợi ba về đưa đi luôn một thể. Đất Thượng Hải rộng lắm, đâu có phải như chợ huyện mình... Ra đến đường chỉ năm ba thước là đã lạc ngay rồi.

Xúc động về sự săn sóc chu đáo của cha chồng, mắt Ngọc Phụng đỏ hoe lên, nghẹn ngào không nói ra được một lời nào! Cuối cùng, cố lắm nàng mới mở miệng nói với cha chồng:

_ Ba à, đường sá nhiều xe cộ lắm, ba nhớ đi đứng cẩn thận nha ba!

Quốc Trung cũng không ngăn được nỗi xúc động, mắt hơi mờ lệ:

_ Ừa! ba biết! Con ở nhà cứ gọi mấy người bồi phòng mang cơm ăn. Cứ ăn nhiều thức ăn vào. Đừng tiện tặn, cố giữ gìn sức khỏe. NHớ mặc áo ấm cho Anh Hào... nhất là nhớ đừng đi đâu cả... Thôi ba đi, vào phòng đi, kẻo lạnh!

CHƯƠNG MƯỜI BẢY

BẦU TRỜI U ÁM. MÂY ĐEN TRĨU XUỐNG GẦN SÁT NÓC CỦA CÁC TÒA CAO ỐC ! Quốc Trung cúi gầm mặt xuống, chiếc mũ da phủ chụp cả hai tai, tay cầm dù che phía trước theo dòng người rảo bước đi... Trời rét căm căm. Thỉnh thoảng một luồng gió mạnh thổi thốc đến cuốn theo những hạt mưa tạt mạnh vào cả mặt mày, như từng mũi kim nhọn đâm vào da thịt.

Chẳng bao lâu, Quốc Trung đã đứng trước cửa hàng Mậu Dịch Bá Thắng. Cánh cửa sắt bên ngoài vẫn chưa mở. Nước mưa đọng trên mái hiên vẫn tí tách nhỏ giọt xuống mặc dù mưa đã bắt đầu tạnh hẳn. Nép mình vào bên trong hiên đứng đợi, đưa mắt nhìn cảnh ngược xuôi trên con đại Nam Kinh, theo ông Lý bảo đây là con đường chính. Xe cộ mỗi lúc mỗi nhiều thêm. Người đi đường trông mập đẫy đà cả ra. Họ cũng cúi đầu co ro xúy xoa giá rét.

Chẳng bao lâu thì cánh cửa lớn mở toang ra. Các nhân viên lao công đang lo quét dọn. Quốc Trung đưa mắt đăm đăm nhìn vào bên trong, may ra biết đâu trông thấy được bóng dáng con mình! Ông quan sát từng người một, nhưng chỉ thấy toàn là người lạ mặt.

Ông đưa tay lên vén áo xem giờ. Chiếc kim của chiếc đồng hồ cũ kỷ đeo trên tay chỉ đúng chín giờ... Chín giờ thì đã trễ mất một tiếng đồng hồ, mà Sùng Thật thì chẳng trông thấy đâu cả. Hya là... nó chẳng phải làm việc nơi này ? Lẽ nào không phải?! Chính cái ông ngồi trên bàn ăn tại một quán ăn đã nói rõ tên tuổi Sùng Thật kia mà ! "Thì... chính ông ấy họ Mã... Mã Sùng Thật... ai ở đây mà không biết ? "

Sùng Thật thầm nhủ:"Thì mình cứ cố gắng đợi, miễn là có sự hiện diện nó ở nơi này, sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp mặt." Thời gian dần dà trôi nhanh qua, mới đó đã mười giờ... Hơn hai tiếng đồng hồ đứng đợi dưới mái hiên lộng gió, Quốc Trung vì tuổi tác mỗi ngày mỗi gia hơn, sức khỏe dần dần suy giảm, không còn như những năm xa xưa nữa. Hai chân ông cơ hồ như tê cóng hẳn. Ông cảm thấy lưng nhức lên từng hồi. Thấy nếu cứ đứng nguyên tại vị thế này chờ đợi thì thật khó lòng chịu đựng nổi nữa. Nghĩ như vậy, ông quyết định mạnh dạn bước vào bên trong hỏi người ngồi bàn đâu ngoài:

_ Thưa ông, ông cho phép tôi hỏi thăm điều này !

Người ngồi nơi bàn đầu này ngẩng mặt lên hỏi lại:

_ Ông cần điều gì ?

_ Thưa tôi muốn được gặp ông Giám Đốc...

Người này đưa mắt nhìn Quốc Trung quan sát trong giây lát đoạn lên tiếng đáp:

_ Mã giám đốc hôm nay nhà có khách không đến làm việc...

_ Thưa thầy, như vậy ông giám đốc ắt có nhà riêng ?

_ Thì nhất định rồi. Ai lại giám đốc mà ở ngủ lại sở, đâu có chuyện này bao giờ!

Người nhân viên này vào tuổi trạc ngũ tuần, vẻ mặt trông hiền từ. Ông ta nhìn Quốc Trung trong giây lâu, đoạn cúi xuống hí hoái viết gì trên tấm giấy trắng, đoạn ngững mặt lên trao cho Quốc Trung bảo:

_ Đây là địa chỉ tư thất của ông giám đốc... Ông cụ cứ đến đấy là gặp được.

Nói đến đây, người ngồi bàn giấy đầu tioên này khẽ bảo:

_ Tốt nhất ông cụ nên đến đó vào buổi chiều. Buổi sáng đông đủ khách thương e bất tiện.., .

Sau khi ngỏ lời cám ơn ríu rít nhân viên chỉ dẫn này rồi quay ngay ra tìm xe thuê đến ngay địa chỉ tư thất của Sùng Thật!

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002