Đại Chúng số 97 - Ngày 1 tháng 5 năm 2002

Duramax

MAO TRẠCH ĐÔNG và CÁC HUYNH ĐỆ
TRONG ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG HOA

Người Thứ Chín biên soạn

Đây thuộc loại Đông Cung Bí Sử của Triều Mao Trạch Đông. Một vị Hoàng Đế được dân chúng Trung Hoa tôn thờ nhất hơn tất cả các Hoàng đế của Trung Hoa từ trước tới nay. Hàng ngàn năm trôi qua, hàng trăm hàng ngàn vua chúa, lần lượt lên ngôi cửu ngũ cai trị nước của con Trời không một ai có thể sánh được ngôi vị của Hoàng đế Mao trạch Đông này.

Nhưng Mao trạch Đông có thật sự được hưởng vọng niệm sùng bái của một bậc Hoàng Đế lớn như vậy không?

Sách vở hay tín điều hiện nay ghi lại: “Ngài là một người cứu tinh, đem dân tộc Trung Hoa đến một cường quốc, nhà nhà an vui, người người hạnh phúc. Dân chúng an lạc ca khúc khải hoàn, thái bình thịnh trị, dân không còn lo sợ bị đói triền miên nữa vv.vv..." Thật là một vì vua vô tiền khoáng hậu mà lịch sử của nước Trung Hoa chưa bao giờ có được như Ngài Mao trạch Đông vậy.

Nhưng nếu có người thắc mắc thì những người ca tụng Hoàng Đế Đỏ sẽ không cách gì mà nói được.Thắc mắc như sau:

1.- Tại sao những huynh đệ đồng cam khổ với Hoàng đế Mao đều bị Mao giết sạch? Vâng giết sạch không chừa một người nào ngoài Chu-ân-Lai?

2.- Tại sao một người trình độ chưa đạt tới Trung Học mà có nhiều tư tưởng và lý thuyết vượt quá mọi người suy nghĩ? Thật sự những bài viết, những lý thuyết của Mao có phải do Mao chính tay viết ra hay không?

Nên nhớ tay lý thuyết gia viết bài vở rất đặc sắc mà Tưởng giới Thạch khâm phục chính là Chu ân Lai và Lưu thiếu Kỳ chớ không phải Mao trạch Đông. Năm 1956 Lưu thiếu Kỳ và toàn Ban Chính Trị hủy bỏ hay sửa đổi điều lệ Đảng, hủy bỏ câu: “lấy tư tưởng Mao trạch Đông làm tư tưởng chỉ đạo trong toàn đảng Cộng sản Trung Hoa". Lý do tư tưởng của Mao rất thiếu thực tế và sống trên mây. Như chuyện Mao trạch Đông, một người chưa bao giớ xuất ngoại ra khỏi nước Trung Hoa để thăm viếng những nước tiền tiến Tây Phương thế mà Hoàng đế Mao muốn Trung Hoa phải hơn nước Anh mới được. Nhưng hơn cách nào? Anh quốc sản xuất rất nhiều sắt thép thế là Mao Hoàng đế ra lệnh: "Toàn thể nước Trung Hoa phải sản xuất sắt thép hơn Anh quốc mới được. Thế là tất cả hàng chục triệu người hay hơn nữa ào ào khí thế mà dựng lòm lửa để tạo ra sắt thép. Hầu hết những khu rừng cây bị biến mất để làm cũi đun lò. Hoàng đế Mao trạch Đông đi xe lửa xuyên đại lục, Ngài nhìn hàng ngàn ánh lửa rừng rực của hàng ngan lò đốt nơi xa, Ngài hài lòng. Kết quả rừng cây biến mất, thiếu cũi thì người dân phải lấy cả giường ngủ, cửa sổ, cửa chính, cột rèo. Ngay cả những chùa chiền đền đài miếu mạo cũng được khui ra lấy cây làm củi lửa đốt lò. Thiếu sắt thép ư? Lấy dao kéo trong nhà, lấy cả chốt cửa sắt vv.vv... Chỉ thị trên ban xuống là mỗi làng, mỗi xã, mỗi quận, mỗi tỉnh phải đạt chỉ tiêu như vậy. Vì hàng chục triệu người lo đốt lò lấy thép dâng Mao Chủ tịch nên ruộng vườn không có người cày, cây trái bị chặt hết. Rồi dân chết đói hàng trăm người, đến hàng chục ngàn người rồi hàng triệu người. Người dân Trung Hoa lúc thời kỳ lấy sắt Thép dâng Mao Chủ tịch là thời kỳ nghèo nhất kể từ thuở khai thiên lập địa vậy. Mao Hoàng đế đã có chiếu chỉ là phải có đến 700 triệu tấn gang Thép cho hơn Mỹ và Anh mới được. Than ôi! Học thức của một anh học trò chưa khỏi Trung Học quả là một đại hồng phúc cho dân Trung Hoa vậy.

3.- Một người chưa bao giờ đụng trận, hay chỉ huy một trận đánh nào mà lịch sử ghi lại được. Những danh tướng như: Cao Cương (người sáng lập chiến khu Thiểm Bắc cự nỗi với quân Tưởng), Chu Đức, Lâm Bưu, Bành Hoành, Trần Vân, Dương thượng Côn, La vinh Hoàn, Bành đức Hoài (người đem quân đánh trận Triều Tiên với quân đội Hoa Kỳ với lý thuyết là: Biển người) đều bị Mao giết sạch lần lượt không sót một người nào, ngay cả Lâm Bưu người sáng tác ra quyển sách Đỏ bõ túi: “Những điều chỉ dạy của Mao Chủ tịch”. Người ta huyền hoặc rằng khi nào đau bệnh thập tử nhất sinh nếu đem kinh sách này ra đọc thì mọi chuyện giảm đau hết mươi phần. Quyển này được in ấn nhiều hơn tất cả kinh Thánh của Tây Phương góp lại. Lâm Buu cũng không tránh được sự hạ độc thủ của Mao trạch Đông. Tất cả chết sạch không còn một người nào.

Những người thuộc quan văn như: Lưu thiếu Kỳ, Chu ân Lai, Đặng tiểu Bình, Trần vân, Bành Chân, đều bị hạ thủ hết.

Năm 1961 lúc đó ngôi sao đang lên của Lưu thiếu Kỳ, chủ trì hội nghị thường vụ giải quyết những vấn đề liên quan đến “dục vọng” của Mao trạch Đông và nữ hộ lý Đinh tuệ Phân (được 19 tuổi). Tuệ Phấn mang thai sắp sinh, Đảng Cộng sản Trung Hoa muốn giữ sỉ diện cho Mao trạch Đông nên Lưu thiếu Kỳ ra mật lệnh: “Văn phòng sẽ tìm cách đưa Đinh tuệ Phấn về Bệnh Viện Quân Khu Thành Đô, miền Tây Nam để lo liệu và cách ly y thị." Thời gian sau Ban Quản lý Bệnh Viện này báo là y thị tự vận chết. Nhưng thật sự là do ban Hành Động của Lưu thiếu Kỳ cho người xuống bóp cổ Đinh Tuệ Phấn rồi treo xác lên bằng cột vải khăn trải giường. Thân nhân của cô gái không được phép nhận xác về chôn, vì mọi chuyện có Đảng lo liệu hết. Nhưng Mao chứng nào tật ấy không sửa được, nên Mao đành phải tự thú riêng với nhóm Ủy ban bốn người gồm Lưu thiếu Kỳ, Chu ân Lai, Chu Đức và Mao trạch Đông... là “Mao bị bệnh bẩm sinh không có đàn bà một ngày thì cơ thể rất đau đớn, tinh thần bạc nhược.” Lưu thiếu Kỳ có ghi như sau: “Đồng chí Nhuận Chi (tên chữ của Mao) đã gây nhiều ảnh hưởng rất lớn cho đại cuộc, tổn hại đến hình tượng lãnh tụ nhân dân", còn riêng Chu Đức: “Đồng chí Nhuận Chi không tự kiềm chế được bản thân của mình". Còn Trần Văn ghi như sau: “Nhuận Chi trị được thiên hạ mà không trị được bản tính xấu của mình". Còn Chu ân Lai thì mềm mỏng hơn ghi như sau: "Đồng chí Nhuận Chi có phút yếu lòng, hy vọng Người sẽ thoát được".

Kết quả những lời phê như vậy và với sự trở cờ của Chu ân Lai nên chức vị của Mao trạch Đông không bị suy suyễn. Và tất cả trừ Chu ân Lai sau này 15 năm tất cả đều bị sát hại hết. Tất cả đều chết thê thảm bởi nhóm Hồng Vệ Binh do Giang Thanh dựng lên và Mao trach Đông lập kế. Ngày 12 tháng 11 năm 1969 lúc 6 giờ 45 phút, Lưu thiếu Kỳ, Chủ tịch nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa qua đời tại nhà lao Khai Phong, tỉnh Hà Nam. Lưu thiếu Kỳ sống trong nhà lao này, hàng ngày bò lết mà ra đến khung cửa sắt nhà giam mà nhận một nắm cơm trộn bột mì cứng. Hai chân bị nhóm Hồng vệ Binh đánh gãy lìa từ lâu, và bị ung thối có ròi vì lệnh trên cấm y tá dùng thuốc cứu trị bệnh nhân, cánh tay mặt bị bẻ lọi lúc nhóm Hồng vệ Binh hỏi cung tại nhà riêng ở Trung nam Hải sát bên nhà của Mao trạch Đông trong khu vực của các lãnh tụ Đảng. Ngày 18 tháng 3 năm 1966 Đại tướng La thụy Khanh, Tổng tham Mưu Trưởng Quân Đội Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa nhân lúc nửa đêm khuya, nhảy lầu cao nhất của nhà giam, nhưng không chết bị gãy lìa xương đùi trái, đưa vào bệnh viện và bị cưa đứt luôn. Đại tướng La thụy Khanh bị tàn phế và cấp trên không cho dùng nạng của nhà thương nhân dân, nên La thụy Khanh dùng cành cây gãy lượm được ngoài nhà xí mà dùng nạng, mỗi lần di chuyển thì đau nhức khôn cùng. Vì vết thương đã bắt đầu mọc xương đâm nhú vào thịt mà nhà thương cố tình không cưa nhẵn và mài đều, nên miếng xương nhọn mọc đâm ra miếng thịt. Hàng đêm La thụy Khanh la hét vì vết thương hành bằng những tiếng la kinh người, rợn tóc gáy. Rồi 7 tuần lễ sau, nhóm Hồng Vệ Binh đã nhét ông vào giỏ càng-xé (lọt giỏ đan bằng tre rất lớn, dùng đựng thịt hay heo vừa được mổ xẻ khỏi lò sát sinh), nhóm này kéo Ông ra ngoài vận động trường mà đấu tố và họ treo nguyên giỏ tre lên cành cây lớn. Nạn nhân bất tỉnh từ lâu, nơi vết thương cưa cụt thì có miếng xương đùi đâm mọc ra nhọn như cây tâm xỉa ra). Đại tướng La thụy Khanh chết vài giờ đồng hồ sau, quanh giỏ tre dán toàn giấy đỏ: “Đồ phản quốc”, “Đồ con heo”. Còn Đặng Thác người phụ tá đắc lực, như Thư ký riêng của Bành Chân dùng dao rọc giấy tự cắt ngang cuống họng chết trên bàn giấy. Người trí thức tài năng này đã đi theo Đảng Cộng sản trung Hoa trên 36 năm, nào ngờ phải chọn lấy bước đường cùng tự sát tại văn phòng trước khi bị Mao trạch Đông cho người đi đấu tố.

Sau Đặng Thác đến Điền gia Anh, là Phó chủ nhiệm Văn Phòng Trung Ương Đảng, thuộc phe của Lưu thiếu Kỳ. Điền gia Anh làm việc bên cạnh Mao trạch Đông từ năm 1948, tài giỏi nên được Mao trọng dụng. Tất cả những điều mà Mao viết, Mao nói, Mao nghĩ trong tập tuyển luận những điều của Mao đều do ngòi bút viết của Điền gia Anh viết hết toàn bộ. Vì học lực của Điền gia Anh cao ngang với Lưu thiếu Kỳ và Chu ân Lai. Năm 1959 Điền gia Anh vì bất mãn Mao trạch Đông đã ám hạo Bành đức Hoài, nên Điền gia Anh xin Mao cho về quê nhà nơi gần Hồ Nam. Mao không cho, nhưng Mao đã để tâm thù Điền gia Anh. Cho dù Điền gia Anh không xin về hưu thì Mao cũng tìm cách giết chết vì Điền gia Anh là người biết quá nhiều về bài vở của mình viết ra sao và Điền gia Anh sửa chữa ra sao. Đêmkhuya ngày 4 tháng 6 năm 1966 Điền gia Anh treo cổ tự vẫn tại lầu riêng trong khu vực Trung nam Hải.

Riêng đứa con của Đặng tiểu Bình lúc đó đang làm giảng viên đại học bắc Kinh thì nhóm vệ binh Đỏ xông vào phòng học, vừa đánh vừa đá xuống thang lầu, sau cùng có tên bồng con của Đặng tiểu Bình liệng trên lầu xuống. Không chết nhưng bị gãy xương sống tật nguyền trọn đời.

Sở dĩ nhóm đông không thắng nổi Mao là nhóm nhỏ vì có sự phản bội ngầm của Chu ân Lai. Nhóm đông tin tưởng sự mềm dẽo của Chu ân lai, nhưng khi đi họp biểu quyết thì Chu trở cờ, khi nhóm đông thằng thế thì Chu khoan nhượng cho Mao thành thử người ta không lầm Mao trạch Đông nhưng người ta lầm Chu ân Lai. Rồi tất cả đều bị giết chết hết, riêng Chu ân Lai Mao vẫn cho ngồi yên tại vị.

Ngục Trần Thành là nơi giam Bành đức Hoài, ngày kia Bành chết thì nơi phòng giam này đêm khuya vẫn còn nghe tiếng tru tréo dữ dội tiếng la của Bành. Lưu thiếu Kỳ bị giam lỏng trong cung viên Trung Nam Hải của mình. Hàng ngày nhóm côn đồ tự xưng là học trò, thật sự là Hồng vệ Binh đứng ngoài hàng rào mà la ó ngày đêm. Sau cùng được lệnh Giang Thanh chúng xông vào nhà lúc cả nhà đang ăn cơm, kéo con trai yêu quý nhất của Lưu thiếu Kỳ rồi dùng xẻng xúc đất đánh tét đầu con trai Lưu tên là Lưu doãn Nhược. Không cho nạn nhân ra khỏi nhà đi bệnh viện nên Lưu doãn Nhược đêm sau bị nóng sốt và vi trùng phong đòn gánh từ xẻng xúc phân đi vào máu, nên Lưu doạn Nhược động kinh la kinh hồn, cứng người và chết 2 ngày hôm sau.

Ngày 18 táng 7 năm 1967 toàn thể gia cư của Lưu thiếu Kỳ bị cúp điện nước, không cho ai ra vào đi chợ mua thực phẩm vì nhóm cảnh vệ ngăn cản, nên gia đình Lưu rất cùng quẫn, nước không có vì không có giếng nước, nên toàn thể gia đình 16 người đi múc từng gáo nước những cống rãnh quanh tư dinh mà đem về uống. Có 4 nhân viên làm bếp tự vận chết. Vương quang Mỹ vợ Lưu thiếu Kỳ hôm qua bị nhóm này kéo lên trường học mà đấu tố và mỗi tên nghe lời Bà Giang Thanh mà vã một cái. Tất cả là 126 Hồng Vệ Binh, nên gương mặt của Vương quang Mỹ bị sưng hết nửa mặt và không thuốc trụ sinh, nên răng bà bị làm mũ xanh.

Còn Lâm Bưu người gây dựng Mao Trạch Đông thành một thánh nhân như viết lại lịch sử của Người, những lời nói của Người không môt ai qua được vv.vv... ngày kia bị rượt đuổi trên con đường trốn chạy khỏi Tân Cương, phi cơ bị bắn hạ và toàn quốc xem Lâm Bưu là tên phản lại Mao trạch Đông.

Người có công đầu với mao trạch Đông trong lúc tranh dành quyền lực và hạ sát bạn đồng ngũ của Mao trạch Đông là Lưu thiếu Kỳ. Lưu thiếu Kỳ không con nối dõi và khi về già hối hận những hành vi hai mặt của mình mà tiếp tay Mao trạch Đông để mao hạ sát hết người này người kia. Chu ân Lai chết xin hỏa táng để tro tàn trôi theo dòng nước và không để lại xác cho hậu thế nguyền rủa. Còn mao trạch Đông thì hiện nay xác được ướp kỷ để làm gì? 10 năm, 20 năm? 30 năm? 40 năm? 50 năm, 100 năm? Đến ngày đó người ta mới đến chiêm ngưỡng sao nhân loại còn một loại người mà thánh nhân loài người không tài nào suy nghĩ được.

Tập quán sinh hoạt của Mao trạch Đông rất khác thường, mà người đời gọi là ngày ngủ đêm làm ma quỷ. Y như Stalin bên Nga vậy. Stalin ngủ ban ngày, chiều thức dậy và làm việc tới khuya trong lúc đó thiên hạ đi ngủ thì Stalin ký lệnh bắt giam giết chết. Lệnh ký ra lúc 3 giờ khuya và 5 giờ sáng thì được Ban Mật Vụ thi hành, 6 giờ sáng gõ cửa nạn nhân đang còn ngủ hay đang rửa mặt đánh răng.

Còn mao trạch Đông cũng như vậy:

Mao thức dậy lúc 3 giờ chiều hay 4 giờ chiều, rồi Mao ăn điểm tâm, rồi Mao đi bơi lội. Đến 8 giờ tối nghe tin tức Truyền thanh báo chí, đến 9 giờ khuya thì ăn cơm trưa. Đến 10 giờ khuya thì đi nhảy đầm mà gọi là giao tế. Lúc này nhóm cận vệ cung cấp những thiếu nữ tình nguyện đến trò truyện Mao chủ Tịch. Khuya 12 giờ thì Mạo trạch Đông ăn cơm chiều. Đến 1 giờ khuya thì Mao xem xét công văn. Đến 2 giờ khuya hay 3 giờ khuya thì Mao cho người gọi đến những người mà Mao muốn hỏi, dĩ nhiên những người muốn hỏi được gọi vào giờ ngủ đâu còn tỉnh táo để mà biện luận với Mao được. Cho nên Mao hoàn toàn nắm hết quyền lực trong tay. Hitler cũng thế. Nghĩa là những người làm việc kiểu ma quỷ thì con người làm sao mà quang minh chánh đại được.

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002