Đại Chúng số 90 - Ngày 15/1/2002

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


BÍ ẨN CỦA CÁI CHẾT

Thinh Quang

ANH BẢO TÔI KỂ CÁI CHẾT CỦA TÔI Ư? Cái chết của tôi đến như một giấc mơ êm dịu, một giấc mơ hoàn toàn tuyệt hảo... Đó là những giấc mộng mang đến cho ta những phút giây chân lý. Đừng tưởng cái chết sau khi buông tay nhắm mắt con người sẽ mất đi cái tâm thức. Không phải như vậy. Cái tâm thức vẫn còn tồn tại. Nếu bảo cái tâm

thức ấy mất đi chỉ là lý luận của một sự không tưởng. Mà nó luôn luôn hiện hữu dù cái xác thân đã đến hồi mục nát...

Ngay trong lúc anh đang sống đây chính là lúc anh đang chết. Tôi cũng vậy đâu có khác gì anh? Anh muốn biết hình ảnh của cái chết ư?! Đó là hình ảnh của những cánh tay thật dài ngoằn ngoèo như thân con rắn, với những con mắt to tướng lồi lên như những hạt ốc bươu to tướng. Đó là những hình ảnh tuyệt kỹ của cái chết.

Những kẻ đang sống cứ đinh ninh là những người nằm xuống theo đúng chu kỳ sống đó, sẽ phải khóc lóc thảm thiết khi nhìn thấy cái xác thân của mình đang được các phu nhà quàng mang sắp lớp bên đống thây ma rữa nát hoặc khô cằn nằm dưới lòng huyệt lạnh! Thật là ngây thơ! Trong Tân Ước, Soeur Marth de Lazare trích lấy về điều huyền thoại ghi rằng: "Người sống lại duy nhất lôi ra từ những người chết để họ được sống thêm một thời gian ngắn nữa." Marth hai lần đã nói:"Nếu Chúa có mặt ở đây thì anh tôi đâu có chết!"

Anh biết không? Mỗi ngày chẳng những tôi và luôn cả anh cũng như tất cả mọi người trên đời này đều phải nói dối... là mình đang sống và đang trưởng thành theo thời gian năm tháng. Thật ra, cái nói dối quen thuộc đó với mục đích để quên đi là mình đã và đang chết dần mòn, không phải mới hôm qua hay hiện tại, mà ngay từ lúc mới sinh ra đời. Có nghĩa con người đã chết ngay từ lúc biết cái sống. Ấy thế mà người ta vẫn sợ cái chết! Con người vẫn phải xúc động mạnh và tỏ ra hoảng hốt trước sự ra đi để đến một thế giới khác. Lazare kể tiếp: "Chúa Jesus đến, nó khóc. Nó không hiểu gì cả. Không nói lấy một lời. Nó nghĩ đến cội nguồn và tìm đến đó". Nó quay về phía những người đã đưa nó đến và nhìn thấy sự thực của những con người sống đang hãi hùng trước cái chết. Không phải họ sợ những cái thây ma với những chiếc đầu lâu trơ khấc mà chính là họ đang sợ cái đáp số của bài toán mình không đúng. Họ sợ Thiên Đàng hay cõi Niết bàn bỏ rơi họ. Họ sợ rồi ngày mai đây hay một ngày nào đó sẽ nằm duỗi dài trong chiếc áo quan chật hẹp lúc nào cũng phủ lên một lớp màn đêm đen tối! Họ biểu lộ những trạng thái hãi hùng đến độ chính họ cũng không biết mình đang là người hay ác quỷ?! Câu chuyện được Marth kể tiếp: "Chúa Jesus đở người chết trong đám người chết dậy". Thế có nghĩa bậc siêu nhân này đã cứu sống được người không còn cách nào cứu sống nữa.

Đây là hình ảnh khá lạ lùng, một câu chuyện thật huyền diệu chưa hề thấy xảy ra ở thơi đại nào, thiên kỷ nào. Không có một ai chứng kiến theo bất cứ một tập quán nào mà có thể phát hiện ra một sự kiện như vậy. Ấy thế mà hơn hai ngàn năm qua rồi vẫn còn nằm trong vòng bí mật. Chẳng có một ai lý giải được. Con người có thể cứu được bệnh nhưng có bao giò cứu được mệnh đâu! Như vậy có nghĩa là gì, nếu không nói là phép lạ ?... Một phép lạ diễn ra từ tay một người thoát khỏi vòng sinh, lão, bệnh, tử!

Có lắm thuyết chứng minh cho cái chết. Người ta đưa ra cái thuyết không phải để chứng minh có cái gì ở bên kia thế giới mà để cảnh cáo họ hãy xem chừng những bờ vực thẳm đang hiện dần ra trước mắt họ!

Chính những cái xác thân nằm bất động mới hiểu biết nhiều hơn ta. Đối với xác chết cái gì cũng trải qua. Họ biết từ cái sinh đến cái lão, từ cái bệnh đến khi họ quay đầu về núi. Chẳng những vậy mà các cái xác đó còn biết luôn cả tâm trạng của những người sống đang vây quanh mình đang nghĩ gì?! Không phải họ – những kẻ sống đang run sợ đó - đang thương xót cho cái xác thân rữa nát nằm yên trong quan tài của mình - mà chính họ đang ưu tư cho số phận mình!

Bạn muốn biết Cõi Chết như thế nào ư? Hãy theo tôi đi vào cái thế giới gần như bất động đó. Một thế giới các thây ma đang nằm sắp lớp, đầy rẩy cả những con dòi bọ từ những con ma mới đang sinh sôi nẩy nở. Đừng lầm tưởng những con ma mới ấy đã chết! Thật ra nó đang hít thở không khí chứng minh cho sự sống. Nó không còn là một thực thể biểu tượng cho con vật tối linh, biết nói năng, biết hành động và suy tư... mà là đang âm thầm vác cái vỏ cát bụi để trả về cho cát bụi... Chúng ra đi vĩnh viễn, không còn ở với chúng ta nữa, không còn trở lại với chúng ta nữa. Tất cả phải xa rời vĩnh viễn... mà chỉ có phần hồn mới là tồn tại. Nhưng tồn tại như thế nào còn tùy theo cái căn cơ nghiệp chướng của nó!

* * *

Một đứa bé lên mười, trong một tai nạn xe hơi được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Đứa bé thuật lại: "... trên một quãng đường cong hắn nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy bỗng tung bay lên cao tiếp theo sau đó một tiếng động mạnh và... hắn không còn cảm thấy gì nữa.

- Ấy thế mà tôi biết rõ là mình bị tai nạn. Nhưng chỉ dây phút sau tôi chui ra khỏi xác thân bằng lối đỉnh đầu mình. Tôi không còn cảm thấy châu thân mình đâu nữa, hoàn toàn mất hẳn trọng lượng. Sự di chuyển quá dễ dàng dường như chỉ cần điều khiển bằng ý nghĩ. Tôi nghĩ đến bữa cơm chiều. Chắc mẹ mình đang trông đợi. Tức thì tôi nhìn thấy ngay hình ảnh mẹ tôi đang loai hoai làm "bít tết" trong bếp và lủ em tôi thì đang ngồi đợi nơi bàn ăn. Tôi cũng chẳng mấy ngạc nhiên về cái phi thường này của mình và ngay cả là tôi cũng chẳng biết là mình đã chết. Cái hiện hữu thật nhẹ nhàng và nhanh chóng gây cho tôi một cách nhìn thích thú. Tôi lại nghĩ đến bãi cỏ xanh, nơi mà tôi trước khi lên xe đi với cha tôi đã cùng đám em chơi túc cầu và để quên lại chiếc áo khoát máng lên cái móc nơi phòng đợi. Rõ ràng là chiếc khăn tay cũng còn đó. Tôi vớ lấy nhưng bất giác có một sức mạnh phi thường đẩy tôi về phía trước. Và như một mảnh giấy tôi bay đi thật nhẹ nhàng lơ lửng trên không. Còn gì thích thú bằng?! Nhưng lần này tôi hoàn toàn không còn chủ động được. Có một động lực nào đó đẩy tôi trở lại nơi cái xác thân của tôi đang nằm. Bát giác tôi cảm thấy toàn thân đau đớn đến cực độ. Tiếng rên rỉ của tôi như nói lên sự từ chối trở về với sự sống.

_ Không! Tôi không muốn bị chui trở lại vào cái xác thân kia nữa!

Một làn ánh sáng tỏa ra hơi ấm vô cùng kỳ diệu tiến lại và như truyền cảm vào tâm tư tôi:

_ Này con yêu của ta! Ta luôn luôn thương yêu con. Có lẽ con cũng thương yêu ta. Con hãy nghe lời ta mà trở về để tiếp tục đi nốt quãng đời còn lại.

Và tôi mở mắt. Mẹ tôi kêu lên:

_ Trời ơi! Con tôi sống lại.

Léon Denis cũng mô tả một câu chuyện và hình ánh sáng gần như vậy trong tác phẩm của ông ta nói về "đời sống sau khi chết" (Après La Mort).

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002