|
|
Giới Thiệu |
VƯỜN THƠ XƯỚNG HỌA
CUỐI NĂM GỬI BẠN ĐỖ KẾ TOÀN
Sắp tám mươi rồi đấy bạn ơi ! Trăm năm thỏa thích cuộc rong chơi. Dạy câu lễ nghĩa cho đàn trẻ Góp mặt hiền lương với cuộc đời. Lúc rổi lá bài cùng bạn đánh, Khi vui chén rượu lọ ai mời ? Ra đường họ gặp chào: thưa cụ Nghĩ lại nhiều khi cũng bật cười. Bật cười tuổi trẻ lại qua mau Chớp mắt soi gương đã bạc đầu Cứ tưởng lấp trời cùng vá biển Nào hay lo trước vẫn buồn sau. Sách ngàn trang sách tuy xem đó Thì vạn bài thơ đã hiểu đâu ! Học lực bỗng dưng thành họ Đỗ * Bỗng thành dân Mỹ biết làm sao ?
* Anh Đỗ Kế Toàn cũng như tác giả bài thơ này, cứ theo gia phả thì vốn giòng dõi họ Mạc ở Hải Dương.
ĐÊM GIÁNG SINH NHỚ ĐỀN PHÊRÔ
Biết bao choáng ngợp huy hoàng Biết bao quí vật trần gian thu về Biết bao lộng lẫy say mê Trần gian tiên cảnh thực mơ lẽ nào ? Biết bao tim óc tổn hao Biết bao sức lực máu đào của dân Đứng đây vừa ngắm vừa than Vừa khen vừa khóc nhân dân quê mùa Ngày xưa Chúa đẻ máng lừa Đêm đông lạnh lẽo,gió lùa tuyết rơi Chúa là con một Ông Trời Cần chi nhà cửa của loài người ta Mà gom châu báu ngọc ngà Dựng xây cung điện sáng lòa thế gian Thân người,đền thánh cao sang Phải lo tu bổ huy hoàng ngày đêm Thân tâm thanh sạch thủy tinh Sáng trong thấy Chúa,dọn mình vui tươi Cung vàng điện ngọc sáng ngời Chỉ danh,chỉ vọng,cho người tham lam Giáo Hoàng là bậc trung gian Giữa Người,giữa Chúa đâu cần nguy nga Hỏi ai kính Chúa cao xa Nghĩ suy cho kỹ Nhà Ta thờ Trời.
XIN BAY VÀO QUÊN LÃNG
Một chiều,gặp lại nàng thơ Hẹn nhau,không,chỉ bất ngờ mà thôi Vâng,từ dạo ấy chia phôi Nước man mác nước,mây bồi hồi mây Gặp nhau ai biết hôm nay Duyên thơ ai ngỡ được ngày trùng quang Hoa xưa,con bướm ngỡ ngàng Người xưa nguyên nét đài trang thuở nào Giật mình còn tưởng chiêm bao Trong tim chừng có thì thào lời thơ Dòng sông,ngăn cách đôi bờ Chập chờn gối mộng thẫn thờ đèn khuya Họa vần thơ hãy còn kia Thơ chung một vận,tình chia hai đường Bây giờ nửa mái pha sương Đừng so dây,đốt lò hương thuở nào Cầm như ta chẳng biết nhau Cánh thơ xin hãy bay vào lãng quên !
BIỂN SÓNG TÌNH CHAO
Gom tóc rối nhẩm tình xa từ đó, Mười sáu năm ươm mộng mọc thơ sầu. Cuộc tình buồn ủ hạt giống thương đau, Đêm trở giấc cửa hồn hoang bỏ ngỏ ! Em mộng mơ giữa vườn hồng sáng rỡ Hương gió ngạt ngào choáng ngợp con tim, Ta yêu người cơn sóng vỗ triền miên, Tình rong ruổi trên thuyền chao biển động ! Ta vương lưới trong vòng tay bủa rộng, Trời tháng Giêng em thả nổi ghe mành Tình bồng bềnh theo luồng nước mong manh Ta choáng ngợp đợt sóng tình say vội ! Rồi bỗng chốc cơn bão về dữ dội Đắm thuyền tình, vỡ nát buổi bình yên. Ta lang thang theo dòng chảy đắm chìm Lưu luyến bóng rừng dừa em tươi mát ! Mười sáu năm uống cuộc đời chua chát, Kỷ niệm xưa qua cơn khát đường dài, Vét cạn tình buồn,gạn chút tình phai, Cho rượu đắng lên men đời.Say túy !
TÚ LẮC Phụ Trách
THÂN PHẬN GÀ TÂY
Tội thân mày lắm,hỡi gà Tây Vỗ béo quanh năm đợi một ngày Cái lễ Tạ Ơn trang trọng ấy Là ngày mi phải bị phanh thây Ỵ Mày không sợ cáo sợ cầy Sợ lên giàn hỏa trong ngày Tạ Ơn Con nào tốt số may hồn Vào tòa Bạch ốc thì còn "alive" Ngoài ra,nào nướng,nào quay... Nghĩ cho thân phận gà Tây mà rầu ! Gà ta cũng chẳng sướng đâu Chết vì "đầu cánh phao câu" là thường Ăn gà mà lại bỏ xương Hỏi ai mà lại chẳng thương chồng già * Phải không quí vị đàn bà ?
*Do câu:"Nhất phao câu,nhì đầu cánh" (Dân nhậu rất khoái) Lại do câu:"Có duyên lấy đặng chồng già Ăn xôi bỏ cháy,ăn gà bỏ xương"
NHỚ NÀNG THƠ LẮM
Nhớ nàng ngơ ngẩn suốt năm canh ! Vướng mắc chi đây một mối tình ? Quái nhỉ ! say tìm đôi tứ lạ, Thì ra mơ tưởng những vần xinh. Gặp ai mới biết lời vô giá, Thấy ả quên ngay chuyện bất bình ! Bùa ngải tuy không mà khó dứt, Thôi đành đeo mãi nợ ba sinh !
TỘI ÁC CỘNG SẢN
Tội Hồ Cộng Sản ngập non sông Đất nước nơi nơi máu nhuộm hồng Cờ đỏ sao vàng lừa trí, phú Búa liềm vô sản mị công, nông Ải quan, hải đảo: Mao chiếm cả Lăng tẩm, thánh đường: Hồ phá không Văn hiến, nhân quyền: trà đạp hết Đất nào dung lũ phản Tiên Rồng!
COMMUNIST CRIME
Communist Ho's crime overflowed rivers and mountains The country all over dyed with blood Its yellow-star red flag deceived intellectual and rich people The sickle-hammer-proletariat slogan was Only a demagogy on peasants and workers Nam Quan Frontier Pass, islands: all gone to China Royal tombs, churches: wholly ruined by Communist Ho Constitutional culture, human rights: totally stamped No earth shall tolerate this sort of Tien Rong's traitors!
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002