Đại Chúng số 87 - phát hành ngày 1/12/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


ĐÀN NGANG CUNG

Tú Lắc Phụ Trách

 

Đ À N

Cả bốn món Cầm, Kỳ, Thi, Họa

Là môn chơi thanh nhả trên đời

Tao nhân mặc khách bao người

Khi thơ dưới nguyệt, khi cờ dưới hoa

Đàn, nổi tiếng Bá Nha thuở ấy

Bậc danh cầm ai nấy biết danh

Vào thời Gia Tỉnh triều Minh

Hiếu tâm Kiều phải bán mình chuộc cha

Chương bạc mệnh khúc nhà đã lựa

Tiếng cầm trăng lệ ứa năm cung

Sự lòng gửi tiếng tơ rung

Dư âm xin khách tình chung thấu tình!

Nay, thời đại chúng mình có khác

Tiếng đàn theo khúc hát lời ca

Đàn tranh, đàn sến, guitar...

Tựu trung chỉ có đàn bà... là hay

Trông càng đắm, ngắm càng say

Trên đời chỉ có đàn này nhất thôi

Khổ vì đàn lắm đàn ơi!

Tú Lắc

 

MÁCH NGHỀ

Đừng có ngại tìm không ra Job

Cũng đừng buồn lay off, lo chi

Thế gian nghề ngỗng ê hề

Nhân sinh bách nghệ lo gì mà lo!

Tú tốt bụng, mách cho nghề mới

Hàng làm ra nhiều mối tranh mua

Thu, Đông, Xuân, Hạ bốn mùa

Khách hàng nườm nượp, chẳng thua lúc nào

Tiền bạc cứ chảy vào như nước

Chẳng nghề nào sánh được nghề này

Muốn giàu xin hãy nghe đây

Bỏ tiền ra mở shop may áo quần

Chẳng may loại áo đầm quần đũng

Mà chỉ may ÁO THỤNG rộng tay

"Thi nhân, nữ sĩ" thường hay

Bốc nhau họ mặc áo này VÁI NHAU !

Làm ăn nếu có phát giàu

Đãi cho nhà Tú một chầu thịt dê *

Bỏ công "thầy" Tú mách nghề!

Tú Lắc

* Muốn biết nơi bán "dê" hỏi thăm cụ Đinh.

 

VƯỜN THƠ XƯỚNG HỌA

Hà Thượng Nhân Chăm Sóc

 

VƯỜN MẸ NGÀY XƯA

Hoa bí vàng như nắng

Mẹ nhặt nắng trong vườn

Đem cài lên kỷ niệm

Sao màu nắng nhớ thương?

Nhớ xưa vàng hoa mướp

Hoa bay vàng tuổi thơ

Bằng bao nhiêu cánh bướm

Sao giờ bướm... bơ vơ?

Nhớ giàn bầu hoa trắng

Trắng lời mẹ ru buồn

Một đời con đi mãi

Chưa hết lời ru thương.

Mơ hương canh rau má

Thơm cả dĩ vãng nào

Để xa còn nhớ mãi

Bát canh xưa ngọt ngào.

Muốn làm chim viễn xứ

Dù cánh nhỏ hoàng hôn

Cũng về vườn nắng cũ

Nhặt lấy cánh hoa buồn.

Nhớ mẹ phươpng trời khói

Mây trắng mờ cố hương

Xin tìm màu mây biếc

Ướp vào kỷ niệm sương.

Thân Thị Ngọc Quế

 

VƯỜN MẸ NGÀY XƯA

(Bài Họa)

Ai mà nhặt được nắng

Trồng thành cây trong vườn

Chỉ có những kỷ niệm

Chỉ có tình yêu thương

Ai đi dưới giàn mướp

Mà không nghe tuổi thơ

Chập chờn như cánh bướm

Vui niềm vui vu vơ

Ai nhìn hoa bầu trắng

Tiếng ru ca dao buồn

Khiến lòng ta nhớ mãi

Người mẹ hiền yêu thương.

 

Góc vườn xanh rau má

Bát canh ngon năm nào

Đến nay và mãi mãi

Hương vị thêm ngọt ngào

Cứ ngồi đây sầu xứ

Sao bằng giữa hoàng hôn

Tìm về hình bóng cũ

Để quên đi nỗi buồn

Bếp nhà ai tỏa khói

Như làn khói quê hương

Quê hương đầy mây biếc

Bốn phía mịt mù sương.

Hà Thượng Nhân

 

KHÔN NGUÔI NIỀM NHỚ

Đã lâu lắm không về thăm Trung Phước

Quê hương tôi, chừng ngót bốn mươi năm

Gót đã mỏi khắp mấy miền xuôi ngược

Lắm chua cay và cũng lắm thăng trầm!

Yêu mến quá con đường làng khúc khuỷu

Bờ tre xanh trưa vẳng tiếng chim gù

Mít chín tới vườn ai con quạ réo

Võng trưa hè lục bát ngọt lời ru.

Dải khăm xám đỉng Cà Tang mây phủ

Kéo mưa về cho trúng vụ Ba trăng

Hương lúa ngát niềm quê hương ấp ủ

Tre già rồi, mưa giục mọc lên măng

Cơn gió bấc, Đông lùa qua kẻ liếp

Bếp tháng Mười thơm nức mẻ ngô rang

Co ro đứng nhìn qua khung cửa hẹp

Mưa và mưa... thèm chút nắng hanh vàng

Thương nhớ quá, này quê hương vạn dặm

Cao chọc trời, sừng sững ngọn Cà Tang

Êm ả chảy dòng sông Thu xanh thẳm

Một ngày sông, xuôi quê ngoại Đông Bàn

Hẹn lần nữa sẽ về thăm quê cũ

Lòng ngại ngùng "Tiền bất kiến cố nhân"*

Men rượu đắng khơi niềm đau lữ thứ

Trời quê hương lại trông áng mây Tần !

San Jose, 10/2001

Cung Diễm

 

ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ

Đường xưa lối cũ quanh co

Vết chân trên bụi mờ mờ thực hư

Đâu đây có tiếng ngâm thơ

Có tà áo trắng trông chờ đợi ai?

Đường xưa bên cạnh sông dài

Đò qua đưa tiễn sao Mai cũng mờ

Sao Hôm đất lạ hững hờ

Lạc về lối cũ ngẩn ngơ giữa đàng

Thời gian theo chuyến đò ngang

Để ta đứng lại bàng hoàng bơ vơ

Đừng xưa lối cũ mịt mờ...

Duy Lam

 

GỞI BÁC THINH QUANG

Bất ngờ gặp lại bác Thinh Quang

Nghĩa cũ tình xưa dạ ngổn ngang

Đất khách vui vầy duyên tái ngộ

Quê nhà lánh được cảnh gian nan

Lệ mừng giữa phố rơi đôi giọt

Thơ chúc đầu xuân tặng mấy hàng

Xuân mới chúng mình vui cảnh mới

Cầu cho tất cả được bình an.

Thân Trọng Lư

 

NGUYỄN SĨ TẾ DỊCH ĐƯỜNG THI

KHIỂN HÀNH

Lạc phách giang hồ tải hữu hành

Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh.

Thập niên nhất giác Dương Châu mộng

Doanh đắc thanh lâu bạc hạnh danh!

Đỗ Mục

 

TRÁCH GIANG HỒ

Rượu ngon quẩy gánh sông hồ,

Lưng ong gái Sở hững hờ tay không.

Mười năm chợt tỉnh giấc nồng

Bạc tình nổi tiếng lầu hồng Dương Châu!

NGUYỄN SĨ TẾ dịch

 

CĂM THÙ LÀM NÊN CÁCH MẠNG

Kẻ nào tha thứ cho tội ác, kẻ đó là tòng phạm.

(Voltaire)

Tha thứ đối với kẻ thẳng tay đàn áp mình thì không phải là “tha thứ”, đó là hèn nhát. (Paul Leautaut)

Nên tha thứ cho những cá nhân đã hại mình; nhưng không tha thứ cho bọn hung đồ (VC) cố tình đã và đang đày đọa cả một dân tộc Rồng Tiên; trừ khi bọn hung đồ buông súng ăn năn.

* * *

Không thù hận là chân tu thiện, mỹ

hoặc thánh nhân luôn xả kỉ quên mình

lòng từ bi vì nhân loại hy sinh

sẵn sàng chết dưới đường gươm bạo chúa

 

Kìa những bọn phỉ quyền đập búa

thánh nhân nhường, để cảm hóa chúng chăng

không phản công, chúng bóc lột càng hăng

khiến muôn dân chịu trăm nghìn thống khổ

 

Kẻ nô lệ dồn vào đường cùng cố

có căm hờn mới vùng dậy đấu tranh

mới tung xiềng, phá ngục, chém lưu manh

diệt áp bức mới làm  nên cách mạng

 

Nước Việt ta lắm gian thần ác đảng

từ thực dân đến cộng sản hung cuồng

dân bị tù đày, bóp cổ, lột truồng

bị giết oan, bị tịch thu tan tác

 

Sao có kẻ cứ hô hào khoác lác

“Quên hận thù”, mặc quân cướp (VC) tung hoành

đấy kẻ điên hoặc ẩn ý rắp ranh

nối giáo giặc hòng xin ngôi quyền quý

 

Nhân dân ôi, đau thương tròn thế kỷ

nung hờn căm, quyết phá củi, xổ lồng

triệu triệu người tràn bão tố mua dông

reo chính nghĩa ta vùng lên cách mạng

 

Đập Việt cộng tan hoang tiêu tán Đảng

quét sạch loài Quỉ Đỏ khỏi giang san

phải mạnh tay đối với lũ hung tàn

rồi xây dựng một Việt Nam dân chủ.

Dã Sử

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002