Đại Chúng số 85 - phát hành ngày 1/11/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


Gẫm Sự Đời

VÔ ĐỊCH "CHỬI"

Lâm Trương

Ba anh chúng tôi gồm có Sơn, Bình và Nghĩa, năm ấy vừa xong trung học, vì cùng ở chung nhà ngụ nhiều năm, khi lên đường ra Huế vào đại học, chúng tôi nguyện sẽ ở một nhà để có gì hôm sớm. Ở đâu cũng không yên vì ồn ào bất tiện, dời nhà trọ đến ba bốn lần, sau cùng nhờ người mách bảo, chúng tôi dời vào khu vực hồ Tịnh Tâm thành nội, nơi mà vua Duy Tân ngày xưa thường ra ngồi câu cá, nghĩ chuyện quốc gia, ngang con đường vào Cầu Kho xứ Huế. Chị chủ nhà tên Mai bằng lòng ngay nhưng lại báo trước rằng chị sợ các chú ở không ổn và chẳng học hành gì được. Chúng tôi hỏi lý do, chị cho biết: ồn. Chúng tôi ngạc nhiên hỏi sao nhà vắng vẻ thế này mà chị bảo ồn, chị Mai đáp: bà "O" ở sát cạnh nhà có cái đài phát thanh 24/24, tức là bà ấy chửi suốt ngày đêm và cả xóm Cầu Kho này ai cũng đầu hàng bà ấy, có người muốn bỏ nơi đây tìm chỗ khác ở. Sau khi bàn với nhau, ba anh em chúng tôi không ngán, chấp nhận cứ ở lại đây, nhà chị Mai.

Từng là người xứ Quảng, ở ba quận khác nhau, ra Huế chúng tôi cũng học khác ngành. Sơn học văn chương, Nghĩa (cũng là tôi) học luật, còn Bình thì theo ban Toán, Lý Hóa, hợp với ước vọng của anh.

Sau hai tuần điên đầu nhức óc, chúng tôi xin phép chủ nhà ra quân: "Chửi". Theo thứ tự bốc xăm, Sơn chửi trước, tiếp theo là Nghĩa và sau cùng sẽ đến lượt Bình. Chúng tôi đồng thuận với nhau rằng nếu cả ba cùng thua bà ấy thì tức khắc dọn nhà, tìm nơi khác mà ở.

Để mở màn cho cuộc chiến tranh bằng lời, chị Mai ân cần căn dặn chúng tôi: Các chú dù có chửi nhưng cũng phải giữ thái độ ôn hòa, từ tốn và lễ phép của kẻ sĩ nước nhà, không được bắt chước bà ta mà hỗn, người ta sẽ chê cười các chú đó. Chị tiếp, tính bà là vậy, chúng tôi ở được vì thực tình bà ấy không có ác tâm, lại ưa giúp người và dù chửi nhưng rất có lòng với hàng xóm ở đây. Chúng tôi vâng lời, và lần nào cũng mời chị Mai ra làm chứng.

Từ bên này bờ rào, Sơn gây sự trước, bà cũng bằng lòng là vì có đối thủ bà vui. Để tỏ ra là có lễ độ, Sơn mời bà mở đầu trận chửi. Sau một hồi ù tai loạn mắt, lại bị bà mắng chửi là thứ đồ ranh con, làm sao địch lại với bà. Không bỏ cuộc ngang xương vì mới là hiệp đầu, Sơn bằng dùng năng khiếu là sở học văn chương của mình, anh xổ một tràng thế này: tôi nói cho bà biết"Thiên địa phong thần, hồng nhan đa truân". Bà hỏi lại mi nói cái chi chi ta đâu có hiểu. Thay vì đọc đúng nguyên văn lời dịch trong tác phẩm

Chinh Phụ Ngâm là "Thuở Trời Đất nổi cơn gió bụi, khách má hồng nhiều nỗi chuân chuyên" thì, Sơn lại bảo: câu này có nghĩa là từ ngày đó "O" ở đây, thiên hạ đau đầu nhức óc, xốn đến tai trời. Sau đó anh tiếp tục dựng nào là thơ Hồ Xuân Hương, Cao Bá Quát, Trần Tế Xương, Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu... để chửi. Nhưng quả thật, tất cả đều vô hiệu, đến phút cuối cùng, chẳng những bà không rút lui mà lại tấn công tới tấp, phủ đầu. Kết quả: Sơn đành chịu thua, lủi thủi chị em kéo nhau vào nhà.

Hôm sau tới phiên Nghĩa, lần này Nghĩa mở màn trước trận đấu bằng cách anh dùng toàn bộ danh từ luật học trong danh luật, hình luật, trích dẫn luật Hồng Đức, Gia Long, luật hàng không, hàn hải, luật thuế vụ, luật thương mại hành chánh... đủ thứ bà già. Nghĩa lớn tiếng: bà bị trọng tội chứ không phải khinh tội, tội đại hình, ít ra cũng bị chém treo ngành và dùng công pháp, tư pháp quốc tế kết tội bà diệt chủng, bà không thua gì Hitler của Đức, Pol Pốt của Miên, và Stalin bên Nga... Hết vũ khí bằng luật, anh kết tội bà là không tặc, hải tặc, sau cùng bà là cái mụ Cầu Kho ghê gớm! Dù Nghĩa đã đem tất cả khả năng hùng biện và những tân kỳ của ngành luật học ra chửi, cuối cùng, với đòn sau cùng của bà: "Tổ cha tiên sư nhà bay, cút đi.” như Sơn lần trước, Nghĩa đành trở lại vào giường nằm nuốt hận.

Đến phiên Bình, chị Mai chủ nhà bảo: các em không ăn kỹ thuật "đai đen" của bà ấy đâu, theo chị nên chịu thua và bái phục bà, đó là lối thoát tốt hơn cả: nhịn bà là yên thân. Bình nhất quyết ra quân, không chấp nhận đầu hàng. Chị Mai nhắn lại: nếu lần này Bình thắng chị hứa sẽ đãi các em một tháng bún bò bà Lưu ở Ngã Năm Quảng Ngãi, hoặc ăn ram Võ Tánh, chim mía Thu Phổ cùng quê các em hoặc là tiết canh Trà Khúc hay cà phê Chị Lợi nổi tiếng ở đây, ngoài ra chị sẽ miễn riêng cho Bình một thánh tiền nhà trọ. Đối lại, các em thua, phải quét nhà, lau cầu cho chị suốt năm.

Tất cả hợp đồng xong xuôi, hôm ấy nhằm ngày nghỉ, bốn chị em dẫn nhau ra sau nhà, cạnh bức tường bà "O" ở, chị Mai lại mời gọi ơ ớ hàng xóm đến nghe trận chung kết ly kỳ có một không hai tại xóm Cầu Kho chị ở.

Bình tư thế sẵn sàng, anh lễ phép và từ tốn bảo: xin mời O đá trái banh đầu tiên, O chửi trước đi. Eo ơi! Không ai chịu nổi cái giọng đanh đá, đầy chua chát và kỳ lạ của bà, những chiêu độc đáo nhất lần này bà tận dụng hết, đế ngút thở, bà gắng dùng câu: "Tiên sư nhà mi" của người miền Bắc, bà lại bảo: Mi chửi đi.

Đến phiên mình, anh ôn tồn đáp lại bằng lấy toàn những danh từ khoa học, toán học của Hoàng Xuân Hãn ra đề tống về phía bà, nhưng coi bề không ăn vì bà chưa chịu đầu hàng.

Sau cùng, Bình xổ mấy câu, hi vọng cú phạt đền sau cùng, Bình bảo: O nghe tôi nói đây: O với tôi là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau được, là hai tam giác cân không đồng dạng, chắc phải dùng acit sulfuhydric tạt vào O là con lắc đơn không đồng bộ, phải dùng hình chiếu chiếu thẳng O xuống diêm vương dùng cơ học nghiền nát O, dùng hóa phân chất O, và dùng lượng giác học để đo tọa độ của O đứng. Chưa chịu ngưng, Bình tiếp: O là quỹ tích củamột vòng tròn qua điểm, O là một hàm số bậc hai vô nghiệm, là quỹ tích của hai vòng đồng tâm, là phương trình bậc ba không lấy được đạo hàm, chắc phải dùng hai chất độc là Oxy và Hydro tắm gội tội ác của O, phải triệt tiêu O để hàm số có nghiệm và tìm ra quỹ tích về dẫn độ O và, nếu cần tôi sẽ đưa O về chầu quỉ sứ diêm vương, vân vân và vân vân... một loạt các danh từ toán, lý hóa lôi ra tận dụng.

Nghe một hồi, bà tía tai, tím mặt, đứng sững người và bảo: thôi thôi, ta chịu chua mi, xin mi đừng nói nữa, mi bảo cái chi chi mà ta nghe ớn lạnh, nào cái gì mi bảo là quỹ tích, là triệt tiêu, là hàm số là đạo hàm, mi trù ta chết, mi ém ta bằng các thứ độc hại.

Ta thua. Mi đỗ Tú Tài, cái Tú của mi sao gàn quá vậy, ta thua tất cả mọi người luôn và để phục tài mi, người trong Quảng của mi, tối ni, ta mời bốn chị mi cùng O đi ăn cơm Âm Phủ, rồi về Sông Hương ta thuê đò cho ngủ, được chưa?

Từ đó về sau cả xóm vắng lặng yên lành, người xung quanh và cả chị Mai, ai nấy đều khâm phục tài năng của người học trò xứ Quảng ra kinh về kỹ thuật chửi bới mới lạ, ngộ nghĩnh, bịp bà già bằng những thứ danh từ toán, lý hóa, thứ mà một đời bà chưa hề nghe đến, lại cũng chẳng ai hơn một lần dùng để chửi với bà.

Lâm Trương

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002