Đại Chúng số 82 - phát hành ngày 15/9/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


SAU KHI ĐÃ ĐẾN PHÁP TỊ NẠN, CỰU ĐẠI TƯỚNG, TỔNG THỐNG NẰM VÙNG DƯƠNG VĂN MINH VẪN CÒN THÈM KHÁT DANH VỌNG, MUỐN VỀ V.N. PHỤC VỤ CHẾ ĐỘ C.S.!

* TRONG CUỘC PHỎNG VẤN ĐẶC BIỆT DÀNH CHO BÁO "NHÂN BẢN" CUẢ TỔNG HỘI SINH VIÊN BA LÊ, DƯƠNG VĂN MINH TUYÊN BỐ:

- TÔI KHÔNG ĐẦU HÀNG MÀ TRAO QUYỀN!

- ĐẶT QUYỀN LỢI TỔ QUỐC TRÊN QUYỀN LỢI CÁ NHÂN VÀ PHE PHÁI.

- CHUYỆN HÀNG TRIỆU NGƯỜI VƯỢT BIÊN THÌ KHÔNG CÓ AI ĐOÁN TRƯỚC ĐƯỢC!

Đặng Văn Nhâm

Lời toà soạn.- Sau cái chết cuả ông Dương Văn Minh, một cựu đại tướng nằm vùng cho CS, cựu quốc trưởng, cựu tổng thống 24 giờ ngày cuối cùng ở miền Nam VN, để cho việc "cái quan định luận" cuả một nhân vật lịch sử được thêm phần xác đáng, chúng tôi xin cống hiến bạn đọc bài sau đây cuả nhà báo Đặng Văn Nhâm. Bài này đã viết sau khi chính ông Minh , hồi còn ở Pháp, đã công khai dành một cuộc phỏng vấn hãn hữu cho một số sinh viên, chủ biên báo Nhân Bản, ở Paris, trước khi ông sẽ về VN để phục vụ đất nước, theo lời mời cuả chánh phủ CSVN.

Nhận xét như thế nào về những lời tuyên bố cuả ông Minh cũng như lời phê bình cuả tác giả Đặng Văn Nhâm đều thuộc quyền cuả mỗi người đọc.

 

ĐÁNH TRỐNG KHUA CHUÔNG

Đây là một chuyện khá hi hữu, có thể coi như một sự phá lệ của ông Dương Văn Minh. Từ khi ngấm ngầm ra lịnh cho bộ hạ là đại úy Nhung, giết chết 2 anh em ông Diệm cho đến nay đã ngót 34 năm, lần đầu tiên ông Minh đã dành cho báo Nhân Bản, phát hành ở Paris, một cuộc phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn ấy đã diễn ra nhân dịp ông tiếp xúc với Tổng Hội Sinh Viên VN tại Paris. Như vậy, ai cũng có thể nhận ra cuộc phỏng vấn này hoàn toàn không có tính cách bất ngờ, nếu không muốn nói là dàn xếp trước. Một điểm đặc biệt đáng chú ý nhất là: trước đó không lâu, báo "TUỔI TRẺ CHỦ NHẬT" của CSVN xuất bản tại Sài Gòn đã chánh thức loan tin ông Minh sẽ về nước. Với chỉ dấu rõ rệt và cụ thể ấy, mọi người đều thừa biết: ông Minh đã ngấm ngầm liên lạc,và thoả thuận với chánh quyền CSVN về việc ông ta sẽ trở về VN.

Trước đây, trên mặt báo này, tôi cũng đã loan báo tin CSVN đã sửa sang lại dinh Hoa Lan, số 3 Trần Quý Cáp, để đón ông Minh về nước. Tin ấy cũng đã được các báo CS trong nước loan báo. Đó là mặt nổi. Còn mặt chìm, chắc chắn trước khi ra lịnh sửa sang lại dinh Hoa Lan, nhà cầm quyền CSVN đã phải thu xếp xong chuyện hồi hương của ông Minh rồi. Đây hiển nhiên không phải là chuyện ngẫu nhiên, cao hứng, như chuyện của các Việt kiều khác về thăm gia đình, bà con. Còn chuyện ông Minh về nước để làm gì cho CSVN, thì không ai có thể đoán biết được. Dù vậy, căn cứ trên những hành động của ông Minh từ 1962 đến ngày 30.4.75, ngưòi Việt tị nạn ở hải ngoại vẫn có thể hình dung được một cách khá chính xác vai trò của ông Minh khi trở về VN như sau:

- Tiếp tục đóng vai TAY SAI, CÒ MỒI cho CSVN.

- Làm bù nhìn, tạo cớ cho CSVN tuyên truyền lừa bịp dư luận thế giới Tây phương và đồng bào VN trong cũng như ngoài nước về vấn đề DÂN CHỦ, và HOÀ HỢP, HOÀ GIẢI DÂN TỘC. Vì hiện nay VN vẫn còn bị các cơ quan quốc tế nhân quyền tố cáo nặng nề, và dân chúng VN đã mất hết tin tưởng vào chế độ.

Ngay trong lời tuyên bố của ông Minh dành cho báo Nhân Bản, chúng ta cũng đã thấy được mục tiêu ấy lộ dạng. Nguyên văn như sau: "...Việc xây dựng đất nước phải có sự hợp tác của cả 2 bên, ở trong cũng như ở ngoài... Tôi rất muốn thấy tự do và hoà bình dân tộc trên đất nước VN... Bây giờ tôi muốn tự tôi thấy... Tranh đấu với sự đả phá thì tôi thấy nó không hay bằng việc xây dựng... Tôi mong rằng chúng ta sẽ xây dựng trong tinh thần hoà giải, dân chủ, tự do..."

Sau khi đã đọc hết những hàng chữ vắn tắt nêu trên, tôi nghĩ bạn đọc cũng như tôi, chúng ta đã thấy hiển lộ rõ ràng những điểm sâu kín sau đây trong tâm trạng của Dương Văn Minh, một phản tướng, đã lỡ lầm nằm vùng cho CSVN từ năm 1962 đến ngày 30.4.75. Sau một thời gian chung sống với CSVN, thấy không chịu nổi, ông Minh đã xin qua Pháp tị nạn, sống nhờ vào đồng lương truy lãnh chật hẹp của quân đội Pháp, với cấp bực trung úy. Thoạt tiên, ông Minh tưởng rằng, ra hải ngoại, ông sẽ có dịp được tiếp tục múa may trong cộng đồng người VN hải ngoại. Ông không ngờ, khi ông đặt chân đến Paris dư luận báo chí VN đã không thèm đếm xỉa gì đến ông. Đồng bào VN tị nạn khắp nơi ở hải ngoại đã coi ông như một món đồ phế thải, bẩn thỉu, và vô dụng hoàn toàn. Bùi Tín, Nguyễn Chí Thiện còn được báo chí đề cập đến ít nhiều, và đồng bào ở một vài nơi còn chịu tốn kém mời mọc đến nói chuyện, và thuyết trình lăng nhăng nọ kia. Riêng ông Minh không ai thèm nhắc đến, cũng chẳng ai muốn tốn một xu ten nào cho ông. Từ ngày dắt díu vợ con đến Paris , ông Minh đã phải sống trong âm thầm tủi nhục của quên lãng. Thực không có gì đau đớn cho bằng tâm trạng của một anh kép hát vô duyên lúc về gìa, không còn ăn khách dưới ánh đèn sân khấu phường tuồng nữa. Nay ông công khai tuyên bố sẻ trở về VN. Chuyện ở hay đi của ông Minh, chắc cũng chẳng mấy ai trong cộng động ngư?i Việt tị nạn hải ngoại quan tâm làm gì. Ngày xưa ông đến Paris trong âm thầm tủi hổ. Nay chẳng lẽ ông quay trở về cũng với cung cách ấy. Chẳng khác nào như mấy chú bồi nhà hàng, rửa chén bát trong tiệm ăn Tàu,sau 22 năm ở hải ngoại, mặc áo gấm về làng để lấy le với bà con chòm xóm chơi. Ông phải đánh trống thổi kèn lên, để cho mọi người đừng quên rằng: dù sao trong cộng động người VN hải ngoại này cũng đang có mặt của một kẻ mang cái tên Dương Văn Minh sắp về nước đây.

Nếu ông Minh chỉ đánh trống thổi kèn, kêu gọi sự chú ý của đồng bào thôi, chúng tôi không thừa thì giờ để bàn đến chuyện của ông làm gì. Nhưng ngặt nỗi, khi tuyên bố với báo Nhân Bản, ông còn tỏ ra vô cùng gian trá và ngụy biện, đến mức khiến cho những ai đã từng biết ít nhiều về tông tích và hành vi của ông trong dĩ vãng đều không khỏi ngứa ngáy, nhột nhạt. Tôi là một trong số những người ấy, nên chẳng đặng đừng, phải chịu mất thêm chút thì giờ, để "lật tẩy" ông một lần nữa trước công luận. Tôi hy vọng, ông Minh sẽ trả lời những điểm tôi lật tẩy ông sau đây, để cho dư luận được thêm phần sáng tỏ. Dĩ nhiên, nếu tôi có sai lầm nào, tôi sẽ sẵn sàng tự nhận lỗi ngay.

 

TÔI KHÔNG ĐẦU HÀNG CHỈ TRAO QUYỀN THÔI!

Thực quả ông Minh là người danh bất hư truyền. Từ thời ờ VN, danh ông đã nổi như cồn. Cha ông phải cái danh cầm quân đánh giặc, chẳng phải cái danh làm quốc trưởng bù nhìn dưới thời Nguyễn Khánh, cũng chẳng phải cái danh phản tứơng nằm vùng cho CSBV từ năm 1962, qua trung gian của người em là Dương Văn Nhựt, một sĩ quan cấp tá của CSBV. Ông cũng chẳng phải nổi danh, vì đã mưu sát anh em TT Diệm, để rửa hận tư thù. Ông nổi danh vì một câu vè đã phổ biến rất rộng rãi trong dân chúng miền Nam như sau: "MIỀN NAM CÓ 4 YÊN HÙNG: THIỆU GIAN, KỲ LÁO, HƯƠNG KHÙNG, MINH NGU"!

Nhận xét của dân gian sao mà chính xác đến thế. Ở đời, ai cũng biết: hễ đã gian thì phải ngoan. Khi muốn nói láo thì phải nói láo cho có căn, mới hòng lừa gạt được dư luận. Ngược lại, chỉ rước thêm nhucỳ nhã vào người. Thí dụ như câu ông vừa tuyên bố ở trên: "Tôi không đầu hàng chỉ trao quyền thôi!" Khi báo Nhân Bản hỏi tiếp: "Thưa ông, vậy thì lúc trao quyền chánh thức khi đó là đối với ai?"

Ông Minh đã trả lời: "Tôi không nhớ rõ đúng ngày, nhưng bữa sau thì có một phái đoàn đi vào dinh. Tôi cũng không biết ai là ai. Trong số đó,tôi nhớ có một người tự xưng là tướng Trà. Ông đến để nhận lãnh trao quyền hành "...

Năm nay ông Minh đã 82 tuổi. Đã gìa rồi. Tôi không biết ông đã lú lẫn chưa, đã lâm vào cảnh "đi ỉa không biết đường lại, đi đái không biết đường về hay chưa", nhưng nghe câu trả lời kể trên của ông, tôi cảm tưởng như ông đã lẩm cẩm lắm rồi. Nếu những dự đoán kể trên của tôi mà không đúng, thì chắc chắn ông Minh đã gian trá và ngụy biện một cách thiếu khôn ngoan. Tôi xin mạn phép nhắc cho ông biết rằng: Trong thời kháng chiến chống Pháp, chính ông Minh tự khai đã có một thời gian theo kháng chiến, nhưng bị bỏ rơi, nên tìm về đầu thú với Pháp. Thời này, ông Trần Văn Trà cùng một lứa tuổi với ông Minh cũng đi theo kháng chiến chống Pháp ở vùng quê hương ông Minh là Phú Lâm, Chợ Gạo v.v...

Ông Minh đã làm nên tới đại tướng trong quân đội VNCH, đã trải qua nhiều nhiệm vụ, đã từng đánh nhau với CSVN suốt mấy chục năm trời, mà ông không biết đối phương của mình là ai,và ông Trần Văn Trà là ai, thì nghe thực không xuôi tai chút nào. Giả thiết ông Minh chỉ là một chú binh nhì, loại lính kiểng, trong QĐ-VNCH, và ông Trần Văn Trà chỉ là một tên du kích xã vô danh tiểu tốt, thì ông Minh nói như vậy còn nghe tạm được. Câu này ông Minh đã để lòi cái đuôi gian trá ra dài quá!

Chưa hết, ông Minh còn ngụy biện. Ông phủ nhận 2 chử "ĐẦU HÀNG" và chỉ chịu 2 chữ "TRAO QUYỀN" mà thôi.

Phải rồi thân làm đến đại tướng, trong mấy ngày cuối cùng, lại còn khổ công chạy đôn chạy đáo, lạy lục ông Trần Văn Hương, kể cả nhẫn nhục, chịu nghe lời ông Hương sỉ vả "vẽ bùa lấy mà đeo" và gọi bằng thằng này thằng kia, coi như thứ đồ vô loại, để xin ông Hương chịu trao quyền tổng thống chưa đầy 24 giờ để "ĐẦU HÀNG" thì tệ quá. Ông Minh đã phải cố gắng cưỡng ép danh từ, gọi chuyện ĐẦU HÀNG của ông bằng 2 chữ "TRAO QUYỀN", nghe cho nó có vẻ rồng rắn, hoa lá cành một chút. Nhưng ông Minh đã quên mất rằng, dù cho ông có vận dụng đến danh từ hoa mỹ nào chăng nữa, ông vẫn không thể nào xoá bỏ được sự thật, và những chứng tích của lịch sử hãy còn ràng ràng trên giấy trắng mực đen của phe bên kia, đã ghi chép tại chỗ, ngay lúc bấy giờ, giữa thời điểm của lịch sử.

Đây tôi xin trích dẫn nguyên văn một đoạn tường thuật của nhà báo Thành Tín, tức Bùi Tín, trong quyển "SAÌ GÒN TRONG ÁNH CHỚP CHÓI LỌI CỦA LỊCH SỬ" nhà x.b.tp. Hồ Chí Minh, 1978, trang 14-15-16:

- "Đài phát thanh vắng quá... Tùng (tức đại tá Bùi Văn Tùng) và Thệ tranh thủ hội ý về nội dung bản tuyên bố đầu hàng của tổng thống ngụy. Trong chừng 10 phút, Tùng thảo xong. Anh đưa Dương Văn Minh xem.Minh chỉ xin bỏ 2 chữ "tổng thống". Cuộc đối thoại như sau:

- Tôi đề nghị các ông cho bỏ chữ tổng thống.

- Sao lại bỏ? Chức của ông hiện nay là tổng thống ngụy quyền, có phải không?

- Tôi xin nói thật, tôi không thích cái chữ tổng thống.

- Không thích là một chuyện. Ông đọc tuyên bố này trên cương vị là tổng thống chính quyền Sài Gòn chứ có phải với cương vị nào khác đâu.

- Dạ đúng. Nhưng thưa qúy ông, chỉ cần nói cấp và tên của tôi: đại tướng Dương Văn Minh, là binh sĩ nghe theo tôi.

- Không được. Đây là cương vị của ông. Cách mạng yêu cầu ông phải nói cho rõ, cho đúng cương vị này.

Minh vẫn lưỡng lự. Tùng biết đã đến lúc phải quyết đoán. Anh nghiêm nét mặt, nói dằn từng chữ:

- Ông không thích, nhưng chúng tôi biết, hôm kia ông đã chính thức làm lễ nhậm chức tổng thống từ Trần Văn Hương chuyển qua. Thế là Minh ngồi xuống, chăm chú chép lại trên một tờ giấy rời nguyên văn bản dự thảo: "Tôi, đại tướng Dương Văn Minh, tổng thống chính quyền Sài Gòn kêu gọi quân lực VNCH hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân Giải Phóng Miền Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn, giao toàn chính quyền từ trung ương đến địa phương cho chánh phủ cách mạng lâm thời cộng hòa miền nam VN". (xin xem phóng ảnh bản tuyên bố đầu hàng viết tay đính kèm).

Tùng lại nghĩ: đã có đầu hàng thì phải có tiếp nhận sự đầu hàng. Anh lại lấy giấy thảo: "Chúng tôi đại diện lực lượng vũ trang cách mạng, đơn vị đánh chiếm dinh Độc Lập, long trọng tuyên bố thành phố Sài Gòn hoàn toàn giải phóng và chấp nhận sự đầu hàng không điều kiện của đại tướng Dương Văn Minh, tổng thống nguỵ quyền" (xin xem phóng ảnh đính kèm).

Phóng ảnh bản thảo tuyên bố đầu hàng của Dương Văn Minh và lời tuyên bố chấp nhận sự đầu hàng của đại tá CSBV Bùi Văn Tùng không tìm thấy trong tác phẩm của Bùi Tín, mà trong tài liệu của đại tá nhà văn Nguyễn Trần Thiết, sanh năm 1929, tại Thanh Hoá, người đã thẩm cung các thành viên trong nội các Dương Văn Minh, ngày 30.4.75.

Hơn thế nữa,chắc ông Minh vẫn chưa quên chuyện sáng ngày 30.4. 75, một tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn LÔI HỔ đã vào dinh Độc Lập, đòi gặp ông Minh, để phản đối quyết định đầu hàng. Chuyện này do Nguyễn Văn Diệp, cựu tổng trưởng kinh tế trong nội các của Trần Thiện Khiêm, một cán bộ CS nằm vùng, bộ hạ thân cận nhất của ông Minh trong những ngày cuối cùng của miền Nam đã tự thuật nguyên văn như sau:

- "Lúc đó khoảng 9.30. Buổi sáng tiếng súng nghe nhiều. Nhưng bây giờ đã thấy vắng lặng. Tôi cũng mừng trong bụng. Bỗng nhìn phía dưới sân, thấy có một chiếc xe bọc thép đầy lính, chạy xộc vào đậu trước dinh. Tôi đưa tay chỉ cho anh Minh xem. Và cũng không biết chuyện gì.

Một lúc liền sau đó, có một anh chàng mặc đồ lính rằn ri. Súng nịch bên hông. Tuớng người mập mạp có ngang, bặm trợn, đeo bông mai thiếu tá hay trung tá gì đó, tôi cũng không nhớ rõ, trông vẻ kịch cợm giông giống như Nguyễn Khánh, bước thẳng lại trước mặt ông Minh, cách chừng lối một thước, tôi cũng đứng bên ông Minh, anh ta đưa tay chào ông Minh đàng hoàng- sau này mới biết đám ấy thuộc binh đoàn Lôi Hổ- anh ta hỏi:

- "Thưa đại tướng. Anh em chúng tôi sẵng sàng chiến đấu. Sao đại tướng lại đầu hàng? Tại sao?"

Hỏi, nhưng mà không phải hỏi thường đâu. Hỏi chất vấn đó. Cái bộ tịch, tôi đã xem phim cao bồi tôi biết, bộ tịch ngó dữ dằn. Đứng hai chân bẹt bẹt ra. Hai tay oam oam như sẵn sàng móc súng. Tôi đứng bên ông Minh tôi cũng lạnh xương sống, ớn da gà. Mà chẳng lẽ bỏ chạy. Chạy đi đâu giờ. Thôi thì bấm bụng đứng lại với ông Minh.Ông Minh trầm ngâm nhìn anh chàng này, im lặng khoảng một giây gì đó, rồi mới nói:

- "Qua cũng như em, là quân nhân, đầu hàng thật là nhục nhã. Nhưng mà em nên nghĩ, nếu tiếp tục đánh nhau, thì số phận của anh em binh sĩ sẽ ra sao? Và đánh nhau rồi, thì dân chúng sẽ chịu sao nổi!"...(trích truyện "NGÀY CUỐI CÙNG CUỘC CHIẾN TRANH CỦA SÀI GÒN", do nhà văn CS Võ Trần Nhã ghi theo lời kể của Nguyễn Văn Diệp, đăng trong tuyển tập "30 tháng tư ", nhà x.b. tp Hồ Chí Minh, 1985).

Như thế, câu nói: "Qua cũng như em, là quân nhân, đầu hàng thật là nhục nhã..." đã phát xuất từ cửa miệng của ông Minh từ lúc 9 giờ 30, sáng ngày 30.4.75. Vậy mà bây giờ ông lại chối quanh, gọi là "TRAO QUYỀN"! Vậy, rõ ràng ông Minh đã trắng trợn lừa gạt những người trẻ đang đối thoại với ông, tức báo Nhân Bản và anh em trong Tổng Hội Sinh Viên VN tại Paris. Vì những người này đã không biết gì về "cái tẩy" của ông Minh. Nhất là ông đã lừa gạt và đâm sau lưng anh em chiến sĩ trong quân đội VNCH bằng những lát dao chí tử.

Tuy nhiên, từ đó đến nay, không hiểu tại sao các tướng tá và binh sĩ VNCH hiện đang tị nạn ở hải ngoại đều nín khe, không một ai dám hó hé biện bạch một lời nào với ông Minh. Lẽ đâu lại có sự sợ hãi hèn nhát đến thế nhỉ? Như vậy, nếu đem sự tan vỡ nhục nhã cuả quân đội VNCH năm 1975 ra mà xét theo định luật "NHÂN NÀO QUẢ NẤY" thì thực không có gì đáng tiếc hết thảy. Phải không quí bạn đọc?

Nên nhớ, đây là lần thứ nhì, ông Minh đã nại cớ "SỢ ĐỔ MÁU" để che đậy bản chất hèn nhát, và âm mưu bất chính của ông. Lần thứ nhất, trong khoảng những ngày từ 21 đến 28. 7. 64, ông Minh đã trả lời tưóng Đôn: "TÔI SỢ ĐỔ MÁU ", khi bị tướng Đôn chất vấn, tại sao ông đã không dám can thiệp với Nguyễn Khánh cho 4 tướng bị giam trên Đà Lạt. Để kết luận về chuyện này, tướng Đôn đã nhận xét ông Minh là một kẻ hèn nhát! (xin xem VNNC, của Trần Văn Đôn, trang 308).

Nếu ai chịu khó suy nghĩ một chút về 2 trường hợp "SỢ ĐỔ MÁU" của ông Minh đã viện dẫn,sẽ thấy ngay sự thật: ÔNG MINH CHỈ SỢ ĐỔ MÁU CỦA MÌNH, CHỚ KHÔNG SỢ ĐỔ MÁU CỦA NGƯỜI KHÁC"!

Nhưng ông Minh giảo quyệt lái ý nghĩa của mấy chữ "SỢ ĐỔ MÁU" sang chiều hướng từ bi, nhân đạo không đúng chỗ.

Nếu ông Minh là một nhân vật dân sự như ông Hương, không biết cầm cây súng ra sao, thì câu nói ấy ta có thể tin được phần nào. Trái lại, ông Minh vốn xuất thân là một kẻ võ biền, đã được tây đào tạo để bắn giết. Cuộc đời của ông Minh,từ khi mang lon thiếu úy cho đến cấp đại tướng, ông đã từng giết hại bao nhiêu mạng người rồi? Chắc không đếm xuể, phải không?. Vì cổ nhân đã có câu:" nhất tướng công thành vạn cốt khô!". Ngoài ra, cả nước VN còn đã biết:tối thiểu ông Minh cũng đã trực tiếp giết 2 mạng người một cách dã man và hèn hạ là: anh em ông Diệm và ô.Nhu. Hành động ấy của ông Minh đã khiến cho một vị sư huynh của tôi, hiện đang cư ngụ tại Thụy Điển, vốn là bạn đồng liêu với ông Dương Văn Mau, thân sinh của ông Minh, và còn là một ân nhân đã có công đem ông Minh vào làm thơ ký công nhật trong dinh Phó Soái Nam Kỳ, trước khi ông Minh đi lính cho tây, đã có lần phải mắng vào mặt ông Minh bằng câu tiếng tây như sau: "Tu es responsable de ton crime!" Kể từ đó, vị sư huynh của tôi đã từ mặt ông Minh luôn, và đã kể chuyện này lại cho tôi nghe. Nếu ông Minh không nhớ, tôi sẵn sàng nhắc tên vị ân nhân ấy cho ông Minh nghe trong một cuộc đối chất tay đôi.

Vậy, bây giờ tôi yêu cầu ông Minh hãy bình tĩnh, lấy lương tâm tối thiểu của một "quân nhân", - trả lời cho tôi cũng như cho tất cả đồng bào tị nạn hải ngoại biết ông có "ĐẦU HÀNG" không, hay vẫn còn cố ngụy biện "CHỈ TRAO QUYỀN" mà thôi!

Tôi thừa biết quân đội VNCH có nhiều anh em binh sĩ can đảm và ngay thẳng hơn ông Minh rất nhiều.Tôi cũng biết: sở dĩ miền Nam thất trận, khiến hàng triệu đồng bào phải vượt biên tìm tự do và cả trăm ngàn sĩ quan VNCH đã bị đày ải nhục nhã hàng chục năm trời ròng rã,trong các trại tù cải tạo của quân CSBV, chỉ vì họ đã có một ông đại tứơng, và tổng thống kiểu Dương Văn Minh!

Ngoài ra, bạn đọc còn có thể nhận ra được cái tâm trạng ẩm ương, dở hơi dở hám của ông Minh, khi đòi bỏ 2 chữ tổng thống trong bản tuyên bố đầu hàng do đại tá CS Bùi Văn Tùng soạn cho trên đài phát thanh. Ông đã lý luận kiểu trẻ con "TÔI KHÔNG THÍCH CÁI CHỮ TỔNG THỐNG". Đến bấy giờ ông Minh mới nói không thích. Nhưng khoảng trên 24 giờ đồng hồ trước đó, ai cũng biết ông Minh đã chạy hết đầu này đầu kia để lạy lục, xin cho bằng được chức tổng thống đang trong tay ông Trần Văn Hương.

Tóm lại, ông Minh càng biện luận, càng vùng vẫy cố ngoi lên khỏi vũng bùn ô nhục bao nhiêu,thì người ta thấy ông càng bị lún sâu thêm bấy nhiêu, đến ngập cả đầu cả cổ,mà vẫn chưa chịu tỉnh ngộ! Tội nghiệp cho thân danh của một ông đại tướng!

 

ÔNG MINH ĐÃ LỜ TỊT THÀNH TÍCH NẰM VÙNG CHO CSBV.

Khi đối đáp với báo NB, ông Minh đã cố tình đánh trống lảng chuyện ông nằm vùng, và bị địch vận, sang chuyện khác. Nguyên văn ông trả lời báo NB như sau:

- "Tôi cũng có nghe nói là tôi đã bị địch vận rồi phải không? Tôi không phải khoe khoang,nhưng không lúc nào tôi nghĩ là quân đội VN thời đó có thể thua một quân đội nào khác. Quân đội mình lúc đó có nhiều khả năng lắm chứ!"

Đọc câu ông Minh tự hỏi: "Tôi cũng có nghe nói là tôi đã bị địch vận rồi phải không?", ai cũng nghĩ câu kế tiếp chắc chắn ông Minh sẽ biện giải, bác khước hoặc phủ nhận, những dư luận baó chí đã kết tội ông nằm vùng, vì bị địch vận. Nhưng bất ngờ ông Minh đã thình lình ngưng ngang tại đó, và quay sang khen tặng lếu láo "quân đội mình lúc đó có nhiều khả năng lắm chứ!". Sở dĩ tôi nói ông Minh đã khen quân đội cách lếu láo, vì trước đó không đầy 1 phút đồng hồ,ông đã nói nguyên văn: "tinh thần binh sĩ lúc đó rất suy kém!".

Tinh thần binh sĩ đã suy kém mà còn có nhiều khả năng cái nỗi gì?!

Chẳng qua ông Minh đã phải dùng câu khen lếu láo ấy đột ngột, vì thâm tâm ông Minh đã chợt nhận ra mình vừa trót dại, lỡ mồm lỡ miệng, khơi động vụ nằm vùng và bị địch vận ra trước công luận. Nếu nhà báo lanh lợi biết đi sâu vào chuyện này, thì ông Minh sẽ không sao tránh khỏi cơn bối rối,chắc chắn sẽ trả lời kiểu giấu đầu lòi đuôi, lạy ông con ở bụi này, làm trò cười và để bia miệng tiếng đời cho cho thiên hạ hậu thế.

Nhưng dù ông Minh có lật lọng tráo trở như thế nào chăng nữa, ông vẫn không thể xoá bỏ được sự thật của lịch sử hãy còn chứng tích và nhân chứng sờ sờ ra đó. Ông Minh sẽ trả lời tôi và dư luận báo chí hải ngoại như thế nào về chuyện anh chị Phạm Ngọc Thảo đã kể cho tôi nghe chuyện: vào khoảng thời gian ông Minh đóng vai quốc trưởng, ngồi trong dinh Gia Long,(nơi mà thời tây ông đã từng làm việc ởƯ đó với thân phận một thơ ký công nhật quèn của phủ Phó Soái Nam Kỳ), đã có lần ông Minh kêu đại tá Phạm Ngọc Thảo mà bảo rằng:

- "Ê, Thảo à, thằng Nhựt nó đang ở trong dinh nè, toi có muốn gặp nó nói chuyện một chút hôn?".

Sở dĩ ông Minh đã khoe như thế với ĐT Phạm Ngọc Thảo, vì ông nghĩ, anh Thảo cũng là một nhân vật miền Nam theo kháng chiến chống Pháp. Nay ĐT Thảo về làm việc cho quốc gia, chắc cũng nằm vùng như anh em ông, nên ông muốn bắt thân và nối cầu liên lạc.ĐT Thảo biết Dương Văn Nhựt, là một đảng viên CSVN, bí danh Mười Ty, em của ông Minh, đã theo CS tập kết ra Bắc. Lúc bấy giờ Dương Văn Nhựt đã theo chương trình hồi kết cán bộ Mùa Thu của miền Nam, lẩn trốn vào Sài Gòn, hoạt động nằm vùng với Dương Văn Minh. Vì thế, ĐT Thảo đã tìm mọi cách từ chối khéo léo, khiến cho ông Minh không khỏi bẽ bàng và lo ngại. Về sau ông minh đã lập tâm tìm cách ám hại ông Thảo bất thành. Bây giờ ĐT Phạm Ngọc Thảo đã ra người thiên cổ, nhưng chị Thảo, một nhân chứng sống hãy còn sờ sờ ở Mỹ, làm sao ông Minh có thể chối cãi chuyện này được.

Chưa hết, một bài báo của nhà văn, đại tá CSBV tên Nguyễn Trần Thiết,(người đã thẩm cung ông Minh và nội các của ông trong ngày 30.4.75), đã kể lại thành tích nằm vùng của ông Minh như sau:

- "...Từ ngày đó, tôi luôn ấp ủ khát vọng viết tác phẩm: "VIÊN TỔNG THỐNG CUỐI CÙNG". Thủ tướng Võ Văn Kiệt người trực tiếp chỉ đạo nắm Dương Văn Minh trong những năm đánh Mỹ đã viết thư giới thiệu tôi với "Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Chí Minh" Anh bảo tôi: "Thời thiếu thời, ông Minh có cô bạn gái rất thân. Chị đi theo kháng chiến, làm thứ trưởng bộ Y Tế của chánh phủ cách mạng lâm thời CHMNVN. Tháng 5. 1975, hai người bạn cũ gặp lại nhau ở Sài Gòn. Tình bạn của họ càng thêm khắng khít.

Anh Kiệt viết thơ riêng giới thiệu tôi với chị Năm. Chị Năm tiếp tôi rất niềm nỡ, thân tình. Chị cho tôi xem (không đọc) lá thư ông Minh mới viết cho chị dày 16 trang. Chị chỉ vào những dấu chấm than ở cuối thư bình phẩm:

- Ngày ông Minh sang Pháp có hơn 2 chục xe công và tư đưa tiễn ông. Tôi tin là ngày ông Minh trở về nước không xa nữa. Con người này không thể quên quê hương. Ngày bị đầy sang Thái Lan, nếu về nước sẽ bị vào tù và không loại trừ khả năng bị xử bắn, nhưng ông vẫn trở lại mảnh đất quê hương.

Tôi tin vào lời khẳng định của người bạn gái từ hơn nửa thế kỷ của ông Minh"

(chép nguyên văn của Nguyễn Trần Thiết).

Tôi xin nói thêm người bạn gái ấy của ông Minh tên là Bùi Thị Mè, rất thân cận với Võ Văn Kiệt.

Trong khi đó, trả lời báo NB, ông Minh đã dám nói nguyên văn:

- "Trước năm 1975, tôi không bao giờ gặp ông Kiệt và cũng không biết ông Kiệt là ai."

Một lần nữa, ông Minh lại tỏ ra thiếu thành thực. Ông Minh đã từng làm tới đại tướng, quốc trưởng, và tổng thống, chỉ huy trên một triệu binh sĩ , đánh nhau hằng ngày với CS, và lãnh đạo trên 25 triệu sanh linh của một nửa nước ở miền Nam, mà ông không biết các lãnh tụ đối phương của ông, như tướng Trần Văn Trà và Võ Văn Kiệt là ai, thì quả thực là một điều rất khó tin như chuyện ma quái hoang đư?ng "CON MA VÚ DÀI TRÊN CÂY DA XÀ" của báo Sài Gòn Mới!

Gỉa thiết, nếu ông Minh là một người thật thà như đếm, và "ngu" đúng mức y như câu vè truyền khẩu đã kể trong dân gian, thì ôi thôi dân tộc VN quả đã tới thời mạt vận mới sanh ra một ông đại tướng, kiêm tổng thống Dương Văn Minh. Như thế, chuyện đồng minh Mỹ đã vội vã thắt hầu bao, và rút quân cấp tốc ra khỏi VN năm 1973 quả là một hành động khôn ngoan, sáng suốt. Vậy, tôi khuyên ông Minh không nên nông cạn qui trách cho người Mỹ đã bỏ rơi VN lúc bấy giờ. Ông Minh hãy mở to mắt ra mà xem thái độ của ngừơi Mỹ đối với chánh phủ và nhân dân Nam Hàn. Nước Đại Hàn cùng một hoàn cảnh chia đôi như VN. Người Mỹ cũng đã tốn hao nhiều sinh mạng và tiền bạc, để giúp đỡ Nam Hàn chống chọi lại mọi làn sóng xâm lăng thô bạo của Bắc Hàn. Cho đến nay, về mặt kinh tế Nam Hàn đã trở thành một trong 4 con rồng Á Châu. Về mặt quân sự và chánh trị, quân Bắc Hàn đã nhiều phen tìm mọi cách đánh phá xâm nhập Nam Hàn đều bị thất bại. Cho đến giờ phút này người Mỹ vẫn còn duy trì một lực lượng quân sự ở Đại Hàn.

Với bài học trước mắt ấy, Ông Minh có biết tại sao không?

Câu trả lời rất giản dị là:vì trong hàng tướng lãnh, và tổng thống Nam Hàn đã không có một người nào giống như ông Dương Văn Minh hết thảy!

Có khi nào ông Minh chịu khó tự vấn lương tâm, để tự thành khẩn chấp nhận tội lỗi của mình trước lịch sử dân tộc hay không?

Trong đời làm tướng, có khi nào ông Minh nghe ai kể chuyện các sĩ quan Nhật thời đệ nhị thế chiến đã dùng Hara-Kiri, mổ bụng tự sát, khi nước Nhựt đầu hàng hay không? Nếu có, ông Minh có hiểu tại sao các sĩ quan Nhật ấy đã phải tự sát không?

- "Thưa ông đại tướng Dương Văn Minh, chỉ vì họ không chịu nổi cái nhục đấy ông Minh ạ!"

Gần đây hơn nhất, hồi tháng 5, năm ngoái, 1996, đô đốc hải quân Mỹ Jeremy Mike Boorda đã dùng khẩu súng lục P. 38, bắn vào ngực để tự sát, giữa lúc ông ta mới 56 tuổi, có vợ, 4 con, và đời ông ta đang lên hương. Nguyên nhân chỉ vì báo Newsweek đã nêu lên thắc mắc về 2 chiếc mề đay có chữ "V" trên ngực của ông, đã được tưởng thưởng công trạng từ năm1965 đến 1973, khi ông phục vụ trên các chiến hạm USS Craig, và USS Brooke, ở VN. Báo Newsweek cho rằng ông không đủ tư cách mang 2 chiếc huy chương có chữ "V" như thế. Chuyện chỉ đơn giản như vậy. Nhưng đô đốc Jeremy Mike Boorda đã cho rằng danh dự người quân nhân của ông bị tổn thương, và ông chỉ còn lấy cái chết để bảo tồn danh dự. Cái chết bất ngờ của đô đốc Jeremy Mike Boorda chẵng những khiến cho binh sĩ trong quân đội Mỹ xúc động mà còn khiến cho cả dân tộc Mỹ nghiêng mình kính phục, coi ông như một vị anh hùng hiếm có trong lịch sử quân đội Mỹ.

Đọc tin này, tôi không biết ông đại tướng Dương Văn Minh của quân đội VNCH có cảm thấy tự thẹn chút nào không? Hay là ông đã lẩm bẩm một mình: "Ồ, cái thằng cha khùng!"

Thế mới biết chức vụ, và địa vị vẫn không phải là cái thang để đo mức độ liêm sỉ của con người!

 

KÉO BÈ KẾT CÁNH LẬP THÀNH PHẦN THỨ 3, TOÀN LÀ CÁN BỘ CS NẰM VÙNG NGƯỜI MIỀN NAM!

Trong thời gian ông Minh bị 2 ông Thiệu- kỳ đày sang Thái Lan, tôi đã sang Thái nhiều lần, nhờ anh Nguyễn Văn Ứng, nhân viên của toà đại sứ VN tại Bangkok, đưa đến nhà ông Minh, để thăm ông. Dịp này ông Minh đã nói với tôi:

- "Em à, em về nói với 2 ông Thiệu- Kỳ cho qua về nước. Qua không làm chánh trị nữa đâu. Qua nhớ nhà.Qua về, chỉ lo vui tuổi gìa với vườn Lan thoại!"

Chẳng bao lâu sau khi ông Minh về nước, tôi thấy trong nhà ông đã dập dìu tấp nập toàn những người miền Nam, như: Lý Quí Chung, Ngô Công Đức, Nguyễn Hữu Chung, Dương Văn Ba, Hồ Ngọc Nhuận, Hồ Ngọc Cứ, Võ Long Triều, Lý Chánh Trung, Trần Ngọc Liễng, Huỳnh Tấn Mẫm, nghị sĩ, cựu đại tá Hồng Sơn Đông, chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh,và Triệu Quốc Mạnh, phó biện lý toà sơ thẩm Gia Định...Đám này đã họp thành một khối chánh trị mệnh danh "thành phần thứ 3", mang màu sắc trung lập, nhưng thực chất đều là bọn CS nằm vùng, hoặc thân cộng.

Trong cơn dầu sôi lửa bỏng ở Sài gòn, ông Minh đã vội vàng phong ngay cho chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh, một sĩ quan đã giải ngũ, nằm vùng cho CS, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu phụ tá tổng tham mưu trưởng, dưới quyền của Vĩnh Lộc. Đồng thời, ông còn phong cho Triệu Quốc Mạnh, một tên cán bộ CS, lãnh chức giám đốc cảnh sát đô thành. Ngoài ra ông Minh còn liên lạc chặt chẽ với Lê Đức Thọ, Võ Văn Kiệt... qua trung gian của người em tên Dương Văn Nhựt, bí danh Mười Ty.

Theo lời của tướng Nguyễn Hữu Có, lúc bấy giờ đang đóng vai phụ tá cho ông Minh,kể lại như sau:

- "Ngày 29.4.75, là ngày tôi vất vả nhất. Đi đâu Minh Cồ cũng đem tôi theo, nhất là họp hội bên Ấn Quang. Lệnh thầy bảo đến lúc nào là đi lúc đó. Tội nghiệp cho Minh cồ làm tổng thống nhưng lại giữ nhiệm vụ kẻ thừa hành, giống như một đại đội trưởng nhận lệnh miệng của tiểu đoàn trưởng thôi. Nhiều lúc tôi tự nghĩ Minh cồ làm tổng thống hay Thích Trí Quang đây?...

Thực sự hôm nay ở trong tù tôi nghĩ lại mà thấy tội nghiệp cho Minh Cồ, thích làm tổng thống mà khả năng quá hạn chế, do đó bị Thích Trí Quang điều khiển đủ mọi chuyện...

Ngày lịch sử trong đời làm chánh trị của Minh Cồ không phải là ngày nhận chức tổng thống mà chính là ngày 29.4.75, vì ngày này từ 8 giờ sáng đến 12 giờ khuya Minh Cồ và tôi phải đến "hoàng cung Ấn Quang" 5 lần và lần nào cũng với nội dung là "thầy" cũng hứa hẹn một cách chắc chắn không thể sai lệch là sắp xong. Bên kia chậm lắm là tối 29.4.75 hay sáng 30.4.75 sẽ bàn thảo việc thành lập chánh phủ liên hiệp..." (trích trong bài "TÂM TÌNH TƯỚNG CÓ TRONG NHÀ TÙ HÀ TÂY" của nhà báo CS Hồ Văn Quang ghi lại).

Nói về Thích Trí Quang, nếu ai đã đọc quyển "BẠCH THƯ" CỦA HOÀ THƯỢNG THÍCH TÂM CHÂU, phát hành tại Canada, năm 1994, đều thấy rõ Thích Trí Quang chẳng qua chỉ là một tên tay sai nằm vùng của CSBV mà thôi. Trong Bạch Thư, trang 29, có câu nguyên văn, chứng tỏ phe PG đấu tranh miền Trung và Ấn Quang chỉ là một tổ chức ngoại vi của CSBV, nhằm phá hoại hàng ngũ quốc gia miền Nam:" Khi quâạn Cộng Sản từ rừng về Sài gòn, đã có gần 500 tăng ni của phe tranh đấu Ấn quang ra chào đón"!

Với những bằng chứng cụ thể, có mức độ khả tín cao,vừa nêu trên, chắc bạn đọc đã nhận ra được phần nào chân tướng của Dương Văn Minh. Ngoài miệng ông ta nói với báo NB là:

- Phải đặt quyền lợi tổ quốc trên quyền lợi cá nhân và phe phái.

Nhưng thực chất, ông Minh đã có tinh thần bè phái rất cao, đến mức có thể coi như kỳ thị Nam -Bắc. Ông đã thành lập thành phần thứ 3 toàn là người miền Nam, khiến đã có dư luận Dương Văn Minh muốn phục hồi: NAM KỲ QUỐC. Nhưng sở dĩ ông Minh đã không làm nổi như Nguyễn Phong Tân, đả đảo Bắc Kỳ Cá Rô Cây, chỉ vì thời thế đã đổi thay, và ông Minh không đủ khả năng như Nguyễn Phong Tân. Chẳng khác nào tướng Nguyễn Hữu Có đã nhận xét về Minh Cồ rất xác đáng: ham làm tổng thống lắm, nhưng khả năng quá giới hạn.!

Vì không có khả năng, gian trá, thiếu đức độ, nhưng tham vọng lại quá lớn, nên ông Minh đã phải hạ mình chầu chực Trí Quang một cách hèn hạ quá đáng. Hành động như thế chứng tỏ ông Minh đã chẳng phải vì quyền lợi tổ quốc nào cả, mà chỉ vì muốn củng cố cái ghế tổng thống 3 chân của mình mà thôi!

 

KHÔNG AI TIÊN ĐOÁN ĐƯỢC HÀNG TRIỆU NGƯỜI MIỀN NAM ĐÃ VƯỢT BIÊN

Đó là câu trả lời báo NB của ông Minh. Đọc câu này tôi có cảm tưởng, ông Minh chỉ biết nói mà không suy nghĩ kỹ điều mình nói. Thoáng nghe qua, lời ông có vẻ hợp lý. Nhưng suy nghĩ cho kỹ, lời ông Minh rất hàm hồ, nông cạn. Người ta thường nói: "làm chánh trị là tiên liệu". Năm nay ông Minh đã 82 tuổi rồi, chớ không phải còn non trẻ gì. Hơn thế nữa, ông đã làm nên tới chức đại tướng, từng đóng vai quốc trưởng, dù chỉ là bù nhìn, đóng vai tổng thống, dù chưa đầy 24 giờ đồng hồ...

Chính vì trí óc nông cạn, đần độn, lại thêm tham vọng quá lớn, đã khiến cho ông Minh trở nên mù quáng và ích kỷ. Trong cơn dầu sôi lửa bỏng của đất nước và dân tộc, ông đã tỏ ra vô cùng ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến mạng sống cá nhân ông, địa vị của riêng ông, và sự yên ổn cho gia đình của ông. Ông đã đem hết bầu đàn thê tử, và gia nô của ông vào trú ngụ trong dinh Độc Lập, để bảo toàn an ninh cho họ. Trong khi đó các người khác, như ông Nguyễn Văn Huyền, Vũ Văn Mẫu không ai làm như vậy. Bởi quá ích kỷ như thế, làm sao ông Minh còn đầu óc đâu để nghĩ đến số phận của hàng trăm ngàn chiến hữu của ông, chỉ vài ngày sau, đã bị quân CSBV lừa đi học tập cải tạo cách khổ sở nhục nhã suốt cả chục năm trời. Vì bản chất ích kỷ lại thêm đần độn, nên ông Minh đã không tiên đoán được chuyện: sau ngày 30.4.75, miền Nam sẽ trở thành một trại tập trung cải tạo lao động khổng lồ kiểu Liên Sô. Nếu ông Minh chịu khó đọc sử sách một chút, chắc ông đã thừa biết, sau khi bọn Bôn xê vích lên cầm quyền ở Nga Sô, toàn thể hoàng gia Nga đã bị thủ tiêu, hàng triệu người thuộc chế độ cũ đã bị vuì thân trong các trại cải tạo lao động vùng Tây Bá Lợi Á.

Ngày 11.4.75, tức 19 ngày trước khi miền Nam rơi vào tay CSBV, chính đại văn hào Nga Alexandre Soljenitsyne, đang ở một chân trời xa VN tít tắp đã tiên đoán không sai lầm chút nào bằng câu nguyên văn: "Tout le Vietnam sera transformé en un camp de concentration"!

Hơn thế nữa, ngay sau khi Ban Mê Thuột vừa bị mất vào tay CSBV, Don Rockland, cố vấn tâm lý chiến của tướng Trần Văn Trung, tổng cục trưởng tổng cục chiến tranh chánh trị, cùng với một ê kíp chuyên viên Mỹ, như Martin,Jacobson, Bill Lehmann v.v...hằng ngày đã ra rả báo tin cảnh tỉnh nhân dân miền Nam, sau này cả miền Nam sẽ bị tắm máu, nhân dân miền Nam sẽ bị bọn CSBV trả thù tàn bạo, và thâm độc, vì bọn CS đã phải gian nan vất vả suốt mấy chục năm trời để đoạt được chánh quyền về tay chúng...

Như thế, trước những hành vi cướp bóc, hãm hại, trả thù tàn ác vô nhân đạo của bọn CSBV , nhân dân VN phải liều chết bồng bế nhau chạy ra biển tìm tự do là chuyện rất dễ hiểu và rất dễ thấy. Chuyện ấy đơn giản và thuận lý như công thức: hễ nước bị lửa đốt nóng, nước sẽ sôi, và bốc hơi...!

Điều này ai cũng có thể thấy trước. Vậy mà ông Minh lại ngụy biện cho là: "KHÔNG AI TIÊN ĐOÁN ĐƯỢC"!

Chắc ông Minh tưởng đầu óc mọi người đều giống như đầu óc của ông thôi!

 

KẾT LUẬN

Nếu muốn mổ xẻ cho tận cùng những lời tuyên bố của ông Minh trước khi ông ta về với CS, như lá rụng về cội, tôi thấy còn rất nhiều điều đáng nói. Nhưng, tôi chợt nghĩ chúng ta đã mất thì giờ với ông đến như thế này là đã quá nhiều rồi. Chúng ta không nên phí phạm thêm một chút giây phút nào nữa cho ông Minh.

Trước khi kết luận bài phân tách này, tôi muốn mượn lời cuối của ông Minh nói với báo NB và anh em tổng hội SVVN tại Paris, nguyên văn như sau: "...tôi tin tưởng là các cây viết trẻ không bóp méo sự thật".

Câu nói này của ông Minh, một mặt có tính cách vuốt ve, mơn trớn, để phỉnh gạt tuổi trẻ. Mặt khác, muốn xỏ xiên những người làm báo nhà nghề, đã biết tẩy ông quá nhiều. Ông rất sợ phải đối diện với giới báo chí nhà nghề. Vì ông sợ bị lật tẩy trước công luận thì ê mặt lắm.

Với những bằng chứng và các luận cứ mà tôi vừa nêu trên đây , chẳng ai cần bóp mép sự thật làm gì. Vì trong lời tuyên bố kể trên, chính ông Minh đã ngụy biện để bóp sự thật của lịch sử méo xẹo theo gian ý của ông trước rồi. Bây giờ, chúng tôi, những người làm báo nhà nghề, đã từng theo dõi các hành vi của ông, từ lúc ông còn là một anh thơ ký công nhật tầm thường của dinh Phó Soái Nam Kỳ cho đến khi ông trở thành một đại tướng, làm quốc trưởng, và tổng thống 24 giờ, chúng tôi có bổn phận trả sự thật lại cho lịch sử. Những hạng tội đồ dân tộc như ông, càng vùng vẫy, càng ngoan cố, thì vết nhơ trong lịch sử càng thêm lan rộng mãi ra mà thôi. Tôi thiển nghĩ, ông nên để cho lịch sử phán xét vô tư thì hơn. Ông chẳng cần biện bạch chạy tội làm gì. Như thế ông chỉ mua giây mà cột thêm vào người đấy thôi!

Về phần anh em THSVVN ở Paris và báo Nhân Bản, sau khi đã đọc xong bài này, chắc sẽ không khỏi cảm thấy có một chút gì đắng cay vướng víu trong cổ họng.

Tuổi trẻ lúc nào cũng đáng yêu và đáng quí. Tuổi trẻ không gian trá, lưu manh và qủy quyệt. Tuổi trẻ ở hải ngoại cũng như trong nước, bây giờ không ai đần độn, và tham vọng mù quáng đến mức thảm hại như một vài người đã từng đóng vai trò lãnh đạo bất thành của miền Nam VN. Những người lãnh đạo già nua bất tài, nhiều tham vọng lố bịchợ ấy đã để lại cho giới trẻ hải ngoại cả một bài học chua cay, tủi nhục, ê chề.

Đêm nằm vắt tay lên trán, họ suy nghĩ: "Vì sao họ phải chịu thân phân lưu vong như thế này? Lỗi ấy do đâu? Bởi ai mà ra?" Chắc chắn họ đã tìm thấy ngay câu trả lời cụ thể:

- Là do tập đoàn tướng lãnh ngu dốt, bất tài, tham nhũng, thối nát cầm quyền ở miền Nam mà ra. Những tẩu tướng, phản tướng bất tài của VN đã biến cả mấy thế hệ "con rồng cháu tiên" thành những con cháu của loài giun, dế!

Nếu tài năng và nhân cách của mấy ông tướng VN chỉ được bằng 1 phần 10 của các nhà lãnh đạo Nam Hàn, thì tuổi trẻ VN đã không phải sống cuộc đời lưu vong tủi nhục hiện nay ở hải ngoại. Họ đã được hãnh diện như các thanh niên Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, Singapore v.v..., mấy con rồng Á Châu.

Đặng Văn Nhâm

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002