Đại Chúng số 77 - Lễ Độc Lập 4/7/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới

ĐÀN NGANG CUNG

 TÚ LẮC Phụ Trách

 TRỌC ĐẦU VÌ VỢ

               Gửi cụ Đ.

Niên kỷ cụ tuy quá bát tuần

Mà mùa xuân muộn lại hồi xuân

Chánh thê một mợ chưa vừa ý

Thứ thiếp đèo thêm một mỹ nhân

 

Từ dạo nhà thêm có mợ hai

Buồn vui càng thấm lúc canh dài*

Chăn đơn bấc lạnh hờn cơn gió

Gối lẻ chăn dòm lại trách ai!

 

Cụ khoái trưa nằm nhổ tóc sâu

Lim dim đôi mắt vễnh chòm râu

Hai bà lớn bé chia phiên nhổ

Đã ngứa chao ôi,khoái cái...đầu!

 

Bà bé nghĩ rằng trắng nhổ đi

Chừa xanh cho có vẻ xuân thì

Nên bao tóc trắng phơ đi tuốt

Tóc bạc nhổ nè,nhổ...tiếc chi!

 

Ngược lại bà kia nhổ tóc xanh

"Trăm năm đầu bạc" nhổ sao đành

Cái xanh bà mới cho đi tất

Lốm đốm còn dăm cộng mỏng manh!

 

Xanh bạc hai bà nghĩ khác nhau

Vô tình cụ có hiểu gì đâu

Một hôm muốn ngắm dung nhan thử

Đối kiếng thì ra...đã trọc đầu!

 

                    Tú Lắc

 

          MAY RA

 

Hoa Kỳ nhất hạng đàn bà,

Nhì là chú khuyển,ba là đàn ông.

Chưa biết phận,lại không chịu phục

Cứ tưởng ta là cục vàng mười

Mày râu cũng xứng con người,

Còn đang đứng giữa đất trời Việt Nam

Cụ chẳng chịu đi làm chết bỏ,

Chưa lau xe,cắn cỏ lạy bà,

Cờ lin* tất cả trong nhà,

Bát chưa chịu rửa thì là chí nguy

Thưa cụ ạ! Thế thì phải thế

Ở Hoa Kỳ theo kế địa phương

Nhập gia tùy tục sự thường,

May ra má nó có thương được nhờ!

 

                         LÝ THU

 

*clean = làm sạch

 

 

    VƯỜN THƠ XƯỚNG HỌA

HÀ THƯỢNG NHÂN Chăm Sóc

 

 BÊN TRỜI LẬN ĐẬN

 BÀI 6

 

Lúc thì bị khinh khi đày đọa,

Khi thì nghe đe dọa dày vò.

Lo từ việc nhỏ,việc to,

Gấp chăn,phơi gối để tô lấy phần.

Lo sao để đừng nhầm,đừng lẫn,

Đừng nhớ quên,lơ đãng như xưa.

Văn chương,nghệ thuật đều thừa,

Thẻ đường,thìa bột,mới vừa lòng nhau.

Chẳng cần biết niềm đau tâm thức,

Chẳng cần bàn đạo đức phải chăng.

Chỉ còn biết tới miếng ăn,

Chỉ còn sót lại bản năng tự tồn!

Tôi riêng bảo: muốn khôn,hãy dại,

Lỗi tại ai? Lỗi tại chính mình.

Trùng khơi thả sức cá kình,

Chuồng con hổ báo cũng thành hươu nai.

Ông buồn nỗi không ai bầu bạn,

Gặp tri âm dốc cạn nguồn cơn.

Bao nhiêu mừng rỡ tủi hờn,

Tiếng tỳ hoặc mắc nợ ơn thi hào?

 

Tôi bằng hữu ra vào đông đúc,

Lại thua ông một khúc tỳ bà?

Tóc bù,mắt sáng lũ ta,

Niềm tin hừng hực bao la đất trời.

Mặc ruồi nhặng lả lơi trước mắt,

Vào lò than,rõ sắt,rõ chì.

Ung dung lúc đứng lúc đi,

Thăng trầm thì có đáng gì quan tâm?

Chốn cát bụi trót lầm phải tỉnh,

Sát hại nhau vì đỉnh,vì chung.

Trải qua một cuộc tranh hùng,

Ba mươi năm đã vô cùng thảm thương!

Tôi chợt nhớ đời Đường Đỗ Phủ

Bài Thạch hào (*)nhắn nhủ gì ta?

Gẫm từ gây chuyện can qua,

Hại chung khắp cả muôm nhà,lợi ai?

 

Đời sao lại mỉa mai đến thế,

Xô người thơ vào kế đao binh?

Mà thôi,thành bại,nhục vinh,

Chờ xem công luận phẩm bình mai sau.

Ông vẫn đau cai đau đẩu mễ,**

Tôi muốn quên,hồ dễ quên cho!

Ở tù mới quý tự do,

Nếu chưa biết đói khi no chẳng mừng.

Đã như thế thì đừng than thở,

Tìm đâu xa?Hay dở nơi mình.

Mùa xuân nằm giữa đất Vinh,

Đọc Ông cảm mối thâm tình chứa chan.

 

                  Hà Thượng Nhân

 

* Thạch hào lại,thơ Đỗ Phủ.** Vị đẩu mễ triết yêu

(vì đấu gạo gẫy lưng).Ý nói miếng cơm manh áo

phải chịu làm quan để mất tự do.

 

*Đầu thiên niên kỷ 2000 Bắc Triều Tiên mở đầu giảng hòa với Nam Hàn để thống nhất đất nước.

 

           THƠ CUNG DIỄM

 

              MƯA BUỒN

 

Trời buồn trời đổ mưa bay

Ta buồn không rượu để say không buồn!

Giăng giăng từng sợi mưa tuôn

Lê thê như kéo nỗi buồn vô biên

Mưa gieo từng hạt ưu phiền

Dòng tâm tư chảy vào miền thương đau!

Hạt mưa - không - hạt mưa sầu

Buồn chi trời cũng rơi châu sụt sùi

Lưng trời một bóng chim côi

Bâng khuâng đôi cánh giữa trời tha hương

Bên kia bờ Thái bình dương

Tre xanh,bát ngát,quê hương một trời

Mưa buồn chi lắm mưa ơi

Trời mưa,không giọt mưa rơi trong lòng!

 

        THƠ HOÀNG DUY

 

         TÚC CẢNH VIÊN

 

Âm u nắng,mặt trời trống vắng

Hiu hiu chiều,lá vướng gót hài

Hồng đào đang độ mãn khai

Mấy sân đỏ thắm,một trời hồng phơi

Không gian đứng,nền cơi đá tảng

Thời gian trôi,hồ cạn rêu xanh

Bao đời mòn mõi dân tình

Đức Xuyên quân tướng ẩn mình nơi đâu?

 

                    Kyoto 3-27-01

 

Thơ Nguyễn Ngọc Nga

 

MÁU KÊU TRẢ MÁU

 

Sáng hôm nay bầu trời xanh đẹp quá

Hoa Sài Gòn dậy sớm tiễn người đi

Lệ không gian thương xót khóc biệt ly

Hai chiến sĩ lên đường đền nợ nước

 

Tiếng lựu đạn nổ giòn năm năm trước

Khiến cộng thù chết khiếp đến hôm nay

Làm rung rinh sào huyệt lũ độc tài

Hai triệu đảng viên cùng lên cơn sốt

 

Quyết bám chắc lấy ngai vàng mác xít

Diễn lại trò đồ tễ cũ năm xưa

Non cao kia tội ác chất chưa vừa

Còn ngoan cố thẳng tay chém giết

 

Hãy nhớ lấy! Kẻ tử thù hung ác

Tội chúng bay ghi khắc đến ngàn sau

Một giọt máu sẽ đòi nguyên biển máu

Một đầu rơi phải trả vạn đầu rơi

 

Tổ quốc ơi! Xin giơ tay đón lấy

Hai anh hùng vừa ngã xuống hôm nay.

 

(*) Kính dâng hai vị anh hùng bất tử Huỳnh Cẩm Tế Và Trần văn Thuận vừa bị VC hành quyết ngày 6.1.1999 vì đã ném lựu đạn xuống đầu chúng.

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002