Đại Chúng số 77 - Lễ Độc Lập 4/7/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới

MỘT NGÀN LẺ MỘT CHUYỆN NHỚ QUÊN

Mộng Tuyền Nữ Sĩ

Cụ Vương Đình Ái Lakebird Sunny Valley CA. Có mấy câu tục ngữ Trung Hoa tôi chỉ còn nhớ mang máng, bà cụ biết xin chỉ giáo hộ:

1. Phật tại tâm đầu tọa. 2. Phạ hoa thập tự liệt,lăng giác lưỡng đầu tiêm. 3. Phong tranh phóng đắc cao. 4. Xảo ngôn loạn đức. 5. Nhất bộ đăng cao tựu bất nhận lão hương thân, 6. Ngưu tầm ngưu,mã tầm mã.

* Câu thứ nhất ông thiếu đoạn sau. Nguyên câu tục ngữ này như sau: "Phật tại tâm đầu tọa, tửu nhục xuyên trường quá." Có nghĩa: Phật ở trong lòng ta, còn rượu thịt thì tuôn qua ruột. 2. "Phật hoa thập tự liệt,lăng giác lưỡng đầu tiêm". Có nghĩa: Sợ hoa xé chữ thập, củ ấu nhọn hai đầu. Ta cũng có câu:"Sợ gái thập thành, sợ người đòn xóc hai đầu." 3. Câu thứ ba này ông cũng bị thiếu mất một phần của câu. Nguyên cả câu như sau:"Phong tranh phóng đắc cao, điệt hạ lai nhất đoàn tao". Có nghĩa: Diều giấy bay càng cao, Rơi xuống thành đống vụn. Tục ngữ ta cũng có câu tương tự:"Càng trèo cao, càng té nặng". Nguyễn Hữu Chỉnh ngày xưa cũng có lời tương tự:" Kêu lắm lại càng tan xác lắm/ Rồi ra chỉ một tiếng mà thôi. 4. "Xảo ngôn loạn đức", có nghĩa: Lời xảo làm loạn đức. Tục ngữ ta có câu tương tự: "Miệng thơn thớt, da ớt ngâm". 5. Nhất bộ đăng cao tựu bất nhận lão hương thân". Có nghĩa: "Một bước lên cao,quên tình quê cũ". Tục ngữ ta cũng có câu như vậy:"Giầu đổi bạn,sang đổi vợ". 6. "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", có: Trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa. Ý nói bạn nào bè nấy.

Bà Ngô Đình Vinh Hiển (Qua Trọng Thu New York) Tôi nghe nhắc đến "Giấc Hòe", vậy giấc hòe có điển cố gì?

* Kiều có câu: "Tiếng sen dẽ động giấc hòe". Theo điển tích: Thuần Vu Phần ngày xưa năm ngủ dưới gốc hòe, chiêm bao thấy có hai sứ giả vời vào triều làm Phò mã, rồi sau đó được phong làm Thái thú ở đất Nam Kha, vinh hiển hơn hai mươi năm. Đến khi giật mình tỉnh dậy thì chỉ thấy có đàn kiến bên mình, còn tất cả vợ đẹp con xinh, vinh ba phú quí đều tan biến theo giấc chiêm bao.

Cụ Lữ Thắng tự Hoa Viên qua Thọ Phan Maryland: Tôi có nghe câu thành ngữ "Cảm đái nhị thiên". Có nghĩa cảm thấy có hai ông Trời. Vậy câu này tất có điển cố. Xin bà cụ chỉ giáo.

* Câu này có điển tích như sau:" Đời nhà Hán có người tên Tô Chương làm đến chức Thích Sử có nhiệm vụ giám sát các quan Châu. Ông ta có người bạn cũ, làm chức Thái Thú ở quận Thanh hà, quận này cũng thuộc Châu.

Có lần ra ngoài điều tra, quan Thanh Hà biết được bạn cũ của mình thuộc hàng tham nhũng, ông nắm được đầy đủ chứng cớ. Ông Thái Thú muốn mua chuộc bạn cũ bèn thiết đại tiệc mời đãi đằn.

Ông Tô Chương vẫn tới tham dự như thường. Qua tuần rượu, giữa bữa ăn nói lên một câu"Thiên hạ chỉ có một ông Trời, mà riêng tôi có đến những hai". Ông Tô Chương cười lớn đáp:"Ngày hôm nay uống rượu là chuyện riêng tư, còn mai kia xử án thì phải chiếu theo pháp luật".

Và, đúng như lời Tô Chương nói, ông vẫn thi hành đúng theo luật pháp trị tội viên quan tham nhũng này.

Cụ Vũ Hà Phong Brookhurst Westminster: Người xưa bảo, con gà có "Năm Đức" vậy năm đức đó là đức gì? Có sự tích nào về câu chuyện này không?

* Đúng như lời cụ nói, con gà có năm đức. Đó là Văn.Vũ, Nghĩa, Dũng, Tín. Gà có mào trên đầu là Văn. Có cựa ở dưới chân để chiến đấu là Võ. Có ăn thì gọi nhau là Nghĩa, có kẻ lạ đến gần thì đánh là Dũng. Sáng sớm luôn luôn gáy đúng giờ là Tín.

Do đó người xưa gọi là một loại "Đức cầm".

Sự tích kể rằng: "Đời Tống ngày xưa trong chốn học của vua Sử Tôn có nuôi một con gà biết nói, hàng ngày thường hay đàm luận với Quốc Sư. Do đó Đức nghiệp của vua Sứ Tôn càng ngày càng tiến bộ và học vấn càng ngày càng cao. Cùng thời có ông Lục Quy Mông cũng có nuôi một con vịt biết nói, đấy là những chuyện lạ trên đời.

Con chó lớn gọi là "khuyển", chó nhỏ gọi là "cẩu". Ngày xưa có người tên là Dương Sinh, có nuôi một con chó, suốt ngày nó đi theo chủ. Một hôm Dương Sinh uống rượu say, khi về nhà nằm ngay trên bãi cỏ hoang. Dân làng đốt núi, chó thấy vậy, bèn nhảy xuống sông làm ướt hết lông rồi chạy lên nhảy nằm lên thân hình của chủ để cho ướt ướt quần áo, nhờ vậy đã cứu được chủ khỏi bị chết cháy. Chó thật là có nghĩa đối với con người.

Đời nhà Chu, Chu Mục Vương có tám con ngựa rất quí, gọi là Bát Tuấn. Tên của tám con tuấn mã này là: 1. Tuyệt Địa. 2. Phiên Vũ. 3. Bôn Tiêu. 4. Việt Ảnh. 5. Ngọc Huy. 6. Siêu Long. 7.Đằng Vụ. 8. Hiệp Dực. Ngựa của Quan Công tên là Xích Thố. Ngựa của Lưu Bị tên là Đích Lự. Ngựa của Trương Phi gọi là Ô Truy. Ngựa của Tào Thực tên là Kinh Phàm. Ngựa của Tôn Quyền gọi là Khoái hàng v.v... đều là những con ngựa hay nổi tiếng.

Ngựa dùng để cưỡi và vận chuyên. Bò dùng để vận tải và cày bừa. Dê khi bú sữa mẹ phải quì gối tỏ ra có ân với mẹ. Gà để báo thức. Chó để giữ nhà. Lợn để ăn thịt. Đó là sáu loại gia súc.

Ông Khang Vũ West Covina CA. (Qua GS. Vũ Đức) Tôi muốn biết về truyện Lưu Thần - Nguyễn Triệu du Thiên Thai. Bà cụ giúp thuật lại hộ cho. Thành kính cám ơn.

* Sự tích ấy như sau: "Năm Vĩnh Bình đời vua Hán Minh Đế, nhằm ngày Tết Đoan Ngọ, Lưu Thần, Nguyễn Triệu rủ nhau vào núi Thiên Thai hái thuốc bị lạc trong rừng gần nửa tháng, lương thực không còn để ăn lấy sống qua ngày. Hai chàng phải hái những quả đào chín mọc bên sườn núi ăn, lúc xuống khe uống nước thấy có những hạt cơm vừng và lá rau trôi, mới bảo nhau chắc gần nơi này có người ở.

Hai chàng cố vượt qua mấy dẫy núi nữa, đến được một cái khe trông thấy hoa lá cây cỏ đẹp vô cùng. Trong lúc ngắm cảnh đẹp của hoa , bỗng có hai mỹ nhân xuất hiện đang rẽ hoa ra gọi: "Lưu, Nguyễn sao mà đến chậm thế?" Hai chàng giật mình lấy làm lạ. không biết làm sao hai mỹ nhân này lại biết tên mình. Nhìn thấy hai chàng bỡ ngỡ hai nàng mỉm cười, đoạn cất tiếng mời đi theo mình. Tới động lại trông thấy được trang hoàng lộng lẫy, mùi hương tỏa ra sực nức, hai cô bèn thân mời Lưu, Nguyền uống rượu.

Tối lại, thêm nhiều mỹ nhân khác bưng một mâm đào đến, tặng mỗi người một quả nói: "Chúng em mừng tân lang và tân giai nhân, rồi các nàng tự ra ca múa chúc mừng ngày hội ngộ.

Khi tiệc tàn, khách khứa ra về, hai chàng vào động phòng với hai nàng tiên nữ. Và từ đấy hai chàng vui chơi cùng tiên nữ, quên hẳn quê hương. Cảnh trong động ngày thì luôn luôn ấm áp, khí hậu quanh năm như mùa xuân, lại thêm cỏ thắm hoa tươi, chim ca vượn hót. Đêm thì trăng sáng sao thưa, đêm thanh gió mát, lúc nào cũng nghe thoảng mùi hương phảng phất quanh mình.

Ở gần hai năm, hai chàng tự nhiên bỗng thấy động lòng nhớ nhà, ngõ ý với tiên nữ muốn được về thăm quê hương, để thu xếp việc nhà cửa, ít lâu sau thế nào cũng trở lại cùng nhau chung sống.

Biết lưu giữ không được, hai nàng ngậm ngùi nói: "Cũng vì hồng phúc tiền thân nên hai chàng được đến đấy kết duyên với tiên nữ, nhưng vì trần căn chưa dứt hết nên mới xui ra chuyện muốn trở về trần tục. Rồi tiên nữ cùng các bạn tiên nữ khác đặt tiệc tiễn hành đưa hai chàng ra khỏi động.

Khi ly biệt hai nàng cầm tay chồng ân cần căn dặn: "Cõi trần nhỏ bé, kiếp trần ngắn ngủi, dù hai chàng có về, nhưng nay thì liễu cũ, hoa xưa, làm sao như ngày chưa rời nhân thế!

Hai chàng ra khỏi núi, đi không bao lâu đã đến quê nhà, trông thấy phong cảnh tiêu điều, khác hẳn ngày xưa, làng xóm chẳng ai nhìn nhận ra mình nữa. Hỏi thăm mãi mới có một ông cụ già kể cho biết: “Ngày xa xưa có hai ông cụ bảy đời tên là Lưu Thần-Nguyễn Triệu đi vào núi hái thuốc rồi mất tích hẳn."

Lúc bấy giờ hai chàng mới biết mình đã lên cõi tiên tính đến nay đến bảy đời người, nên chẳng còn ai quen biết, bèn bàn nhau trở lại tìm cửa động, nhưng ôi thôi, đã quên lối đường lên tiên.

Đại khái là như vậy.

Mộng Tuyền

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002