Đại Chúng số 76 - phát hành ngày 1/7/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới

ĐÀN NGANG CUNG

 TÚ LẮC Phụ Trách

 

NÀO, HÃY VÙNG LÊN

Vọng cố hương hề vọng cố hương
Bên kia bờ biển Thái Bình Dương
Nhân dân đang vướng vòng cương tỏa
Đất nước còn trong cảnh nhiễu nhương
Dân chù huênh hoang,trò bánh vẽ
Tự do bịp bợp,chuyện hoang đường!
Nội công,ngoại kích ta chung sức
Nào hãy vùng lên lật bạo cường

Bạo cường ta quyết đập cho tan
Giành lấy quê hương dựng xóm làng
Cho cội Nhân Quyền xanh phố xá
Cho cành Dân Chủ đẹp thôn trang
Cho cao giọng hát Thu mây biếc
Cho ngọt lời ca Hạ nắng vàng
Nào,hãy vùng lên chung sức lại
Quê hương rồi sẽ rực xuân quang!

Tú Lư (San Jose 03-2001)

 

THƯƠNG NHAU DÙM

Việc xây dựng kỳ đài chiến sĩ
Của quân nhân Việt Mỹ đồng minh
Xảy ra nhiều chuyện bất bình
Phe nào cũng chỉ phe mình là hay.

Rồi nón cối cứ bay loạn xạ
Úp tự nhiên bậy bạ lên nhau
Cộng đồng thêm một lần đau
Tiền nong quyên góp bắt đầu linh tinh

Lại nghe nói thình lình có chuyện
Đụng vào tiền thưa kiện lung tung
Thế nhưng dự án cuối cùng
Rồi ra cũng vẫn thành công như thường!

Dân mình vốn biết nhường biết nhịn
Mà bỗng dưng sinh chuyện tào lao
Thương nhau tìm hiểu dùm nhau
Cùng trong cảnh ngộ đồng bào lưu vong.

Sài Môn Lý Thu

 

THÁNH CHIẾN TOÀN DÂN CÓ GÓP PHẦN

Xéo lắm con giun cũng phải quằn
Con người há chịu cảnh trầm luân!
Liên tôn đoàn kết không lùi bước
Cộng đảng độc tài quyết lấn chân

Chính nghĩa thi gan cùng bạo lực!
Hữu thần đấu trí với vô thần!
Huy hoàng: lịch sử sang trang mới
Thánh chiến: toàn dân có góp phần!

Hồ Công Tâm
(Để ghi lại những biến động trong lịch sử Việt Nam đấu tranh
quyết liệt chống bạo quyền trong tháng sáu)

Tuần Báo Đại Chúng nhận được tập thơ “ Người Tình Quê Hương” của nhà thơ Quốc Nam.  Chúng tôi chọn đăng bài thơ “Cao Nguyên Tình Xanh” để giới thiệu Quốc Nam với độc giả bốn phương.

CAO NGUYÊN TÌNH XANH

Tôi trở về đây.  Chiều bỗng xanh.
Cao nguyên nghe tiếng thở thân tình.
Dốc lên phố thị chừng lưu luyến.
Nào có ai chờ cuối khúc quanh? 

Em đã về chưa. Đêm sắp xuống.
Rừng thông trùng điệp một màu đen.
Tháng tư nhỏ lệ bên đồn vắng.
Súng trận buông xuôi, vạn nỗi phiền.

Bao tháng, năm, buồn như đá núi.
Tôi xa quê cũ. Hận âm thầm.
Em yêu, khổ nhục, đêm ngày đợi
Một sớm tôi thành cứu-quốc-quân.

Mắt em xanh bóng hồ Than Thở.
Trên đỉnh Lâm Viên tắt lửa hồng.
Lính chiến, tôi quen đời khốn khổ.
Nhìn mình chợt thấy bại lưu vong.

Tôi trở về đây, Seattle.
Có em ngóng đợi rất âm thầm.
Niềm vui chợt mở xa sầu tủi.
Trời cũ cao nguyên đất biếc xanh.

Tình quê một cõi bạt ngàn thông.
Nắng ấm đâu đây, dậy lửa hồng.
Bằng hữu dăm người còn nghĩa lớn,
Hẹn nhau xây dựng đẹp quê hương.

Tôi gọi cao nguyên Tây Bắc ơi!
Giữ niềm tin tưởng một ngày mai.
Đoàn quân quyết bạt sông và núi.
Em hãy cùng tôi cứu giống nòi...

Em ơi! Nơi đây tình có thật.
Cỏ hoa tươi thắm, mộng lưng đồi.
Trăng sao ngọc bích trên tầng tháp.
Tôi đón em về thơm mắt môi.

Quốc Nam

 

NÓI VỚI NGƯỜI TÌNH QUÊ HƯƠNG

Phong Thu
Tặng nhà thơ Quốc Nam tác giả tập thơ Người Tình Quê Hương

Áo Dài Quê Hương mang khung trời diễm tuyệt (1)
Cao Nguyên Tình Xanh đồi phủ bạt ngàn thông (2)
Anh, người thi sĩ thả hồn thơ mênh mông
Tình tự với quê hương qua tà áo tím
Thung Lũng Hoa Vàng khi hoàng hôn tắt lịm (3)
Mất quê hương trái tim hoá ngục tù
Đất trời buồn thung lũng chợt vàng thu
Nhìn lá úa nhớ mong về đất nước
Gọi Nhau Bốn Mùa, siết chặt tay chung bước (4)
Đốt lửa hồng xây dựng lại non sông
Lời kinh cầu vang vọng giữa chiều đông
Đêm thao thức gọi hồn thiêng sông núi
Tim Biển Lớn chảy về muôn dòng suối (5)
Dư Ảnh cuộc tình đành gát lại sau lưng (6)
Cuộc Tình Mơ Tan, mong ước buổi trùng phùng (7)
Đêm nhật nguyệt thắp Trái Tim Lửa Hạ(8)
Nụ hôn đầu trao nhau lời từ tạ
Hẹn ngày về ta hát khải hoàn ca
Quê hương mình thăm thẳm cõi mù sa
Xin nuốt lệ chôn nỗi đau chất ngất
Thương Về Em Gái Việt Nam đời chật vật (9)
Đói triền miên chưa một bửa no lòng
Phương trời Tây, ôi cuộc sống lưu vong
Như con thú lạc bầy nơi rừng thẳm
Thương quê Mẹ mái tranh nghèo ướt đẩm
Sương chiều lam khói toả vút trời cao
Vạn lời than ai oán của năm nao
Tháng tư lửa dậy, đất pha màu máu đỏ (10)
Trăng Tháng Tám ngủ vùi trong nỗi nhớ (11)
Mơ Quê Hương Người Tình cũ đang chờ (12)
Dòng Hương Giang trôi chảy đến bao giờ
Cữu Long dậy, sóng hôn từng phiến đá
Miền Nam ơi! Sao mà thân thương quá!
Ôm trọn vòng tay trái tim lớn Sài Gòn

Phong Thu

Chú thích: Số 12 đánh dấu tháng 4 đen.  Những con số hàng chữ nghiêng là tựa11 bài thơ của nhà thơ Quốc Nam trong thơ tập bốn “Người Tình Quê Hương.

 

VƯỜN THƠ XƯỚNG HỌA

Hà Thượng Nhân Chăm Sóc

BÊN TRỜI LẬN ĐẬN (BÀI 5)

Đã chẳng phải uốn cong ngòi bút,
Lại bởi vì còn chút lương tâm.
Thế nên muốn sống âm thầm
Miệng không định nói, ngậm câm chẳng đành.
Tai sớm tối đã thành thông lệ,
Không tiếng giun, tiếng dế kêu trăng.
Chỉ nghe tiếng kẻng hung hăng,
Định giờ thức, ngủ, giờ ăn,giờ làm.
Cùng sông núi Bắc Nam cách trở,
Nhớ ngày xưa hớn hở năm châu.
Sớm còn tuyết trắng trời Âu,
Chiều thôi nắng cháy địa đầu Nam Phi.
Chim ngại bay hay vì thiếu gió,
Người có chân, chịu bó chân ngồi?
Đọc thơ lòng những bồi hồi,
Sông Bồn* núi Nghệ** Ông,tôi cùng buồn!
Nếu xét kỹ cội nguồn tâm sự,
Ông với tôi tình tự khác nhau.
Tuổi Ông tóc chớm ngả mầu,***
Còn tôi sương bạc mái đầu hoa râm.

Tuổi tuy khác nhưng tâm lại một,
Khờ là ta, dại dột là ta.
Ngây thơ từ trẻ đến già,
Lúc nào cũng cứ thiết tha chân thành.
Nhờ bùn rác, cành xanh, quả mật,
Thiếu núi sông trời đất vô duyên.
Không trong cảnh ngộ đảo điên,
Biết ai hào kiệt, ai hiền, ai ngu?
Lời thơ ấy ngàn thu còn mãi,
Cũng gọi là món lãi nhân sinh.
Thương Ông ai sẽ thương mình?
Bên trời lận đận, mối tình oái oăm!
Muốn hú vía hỏi thăm người cổ,
Ta là ai? Ai đó là ta?
Canh khuya vắng tiếng tỳ bà,
Mênh mông dằng dặc bao la đất trời!
Định mở miệng nghẹn lời chẳng nói,
Nói với ai? bụng đói tay run.
Hỡi ơi! Mực cạn, bút cùn,
Văn chương nếu rẻ như bùn đã may!
Vốn chẳng sợ chất cay vị đắng,
Thì nắng mưa, mưa nắng sự thường.
Ông làm nổi giá Thịnh Đường,
Liệu tôi góp với văn chương được gì?

Hà Thượng Nhân

*   Sông Bồn gần chốn cát Lầm (Tỳ Bà Hành).
**  Núi Nghệ: vùng núi trong tỉnh Nghệ An.
*** Lúc này Bạch Cư Dị mới 45 tuổi, tác giả gần 60.

 

THẤT THẬP TỰ THỌ

Lời Hà Thượng Nhân: Tôi quen cụ Trương Anh Mẫn - tên thật cụ Nguyễn Thượng Huyền sinh năm 1898 đậu cử nhân khoa Ất Mão (1915). Năm 1918 theo chân cụ Phan Bội Châu xuất dương làm cách mạng - nhờ mụa Đàn Ngang Cung. Mấy năm trước nhân dịp đi Nhật và Đài Loan, tôi đã gặp Trương tiên sinh ở HongKong. Lần này từ Hán Thành về, tôi được Trương tiên sinh cho xem một bài thơ bằng chữ Hán. Cảm vì mối tình chân thành đó, tôi cũng thử họa lại như sau:

BÀI XƯỚNG

Lịch tận tang thương kỷ biến thiên!
Cư nhiên hoạt đáo cổ hy niên.
Lăng tằng khí cốt vi sơ nguyện
Cường kiện tâm thân thặng bản tiền
Như thử giang sơn như thử hận,
Nại hà phong vũ nại hà thiên?
Dẫn cầu đa thọ vô đa nhục
Dạ cánh thâm thời nguyệt cánh viên.

TRƯƠNG ANH MẪN

 

Kính họa:

Thế sự hồi đầu biến diệc thiên
Tha hương quái ngã thập dư niên
Mưu sinh vị quá thê nhi lụy
Lưu bút thùy tri huyết hãn tiền
Lục lục khởi năng vô sở ngộ
Dương dương đãn nguyệt bất vưu thiên
Đối công hốt niệm gia nghiêm thái
Hảo tửu do tồn, nguyệt dục viên.

HÀ THƯỢNG NHÂN (HongKong 1967)

 

MỊN MÀNG CÁT NHỎ BAY BAY

Vườn đá nhỏ có gì đâu?
Mà như tất cả địa cầu thế gian
Kìa xem đá lớn trơ gan
Một châu đại lục tỷ ngàn năm xưa
Rêu xanh một chút cũng vừa
Gió rừng nguyên thủy nửa mùa sơ khai
Mịn màng cát nhỏ bay bay
Thái dương mấy hệ đang xoay xoay tròn.

Viết tại Âm Vũ Sơn 3-26-01

 

CÒN LẠI ĐƯỢC GÌ

Trăm năm một kiếp con người
Mấy mươi năm cũng một đời phù sinh!
Tiền tài,địa vị,công danh
Hắt hiu một nấm cỏ xanh cũng rồi!
Ngàn sau còn trắng mây trôi
Mấy ai còn nhắc đến người ngàn xưa?
Vô thường tàn cuộc gió mưa
Dễ ai còn biết là ai dưới mồ?
Bước ra từ cõi hư vô
Bụi tro rồi lại bụi tro trở về!
Than ôi, còn lại được gì
Có chăng một nấm xanh rì cỏ xanh!
Kiếp người,một kiếp mong manh
Tiếc làm chi một chữ TÌNH* với nhau. 

Cung Diễm

* Xin đừng hiểu theo nghĩa hẹp hòi.

 

NHẬN DIỆN

Kẻ thù quê hương là thuyết vô thần,
Và số lãnh tụ tay sai vong bản!
Mượn máu xương dân tộc để phì thân.
Chúng nhân danh cách mạng biết bao lần,
Bằng mã tấu, xe tăng và trọng pháo!
Chúng cưỡng bách hòa bình trong thô bạo!
Chiều liên hoan đảng hót nghĩa đồng bào,
Đêm thủ tiêu, sáng đày người cải tạo!
Tôi đã thấy lũ ngoại nhân điên đảo,
Thầu đấu tranh hạnh phúc, bán tự do!
Biến dân tôi thành một thứ trâu bò,
Lấy chém giết làm trò chơi cơm áo!
Tôi cũng thấy bọn giàu, tim gươm giáo,
Dùng dân tôi để đọ thế cờ cao!
Đứa hoan hô, đả đảo, kẻ ngẹn ngào...
Rồi bóp chết nền tự do trân tráo!
Tôi đã thấy Việt Nam xưa chói lọi,
Giờ tìm đâu trang huyền sử giống nòi?!
Hồn núi sông có linh hiển sáng soi,
Cứu dân tộc thoát qua cơn đen tối!!!

Đỗ Bình
Kính dâng hương hồn những anh lính tử sĩ QLVNCH đã vị quốc vong thân

     

VIÊN ĐẠN SAU CÙNG

Người lính trẻ lên đường ra trận chiến,
Vì quê hương nào nghĩ đến tình riêng.
Mùi chiến tranh dành cho lũ buôn quyền,
Mê khói súng như say liều á phiện!
Ngày lửa máu công viên thành chiến địa,
Người bế nhau chạy trốn mảnh bom lia,
Tiếng xung phong, tiếng nổ, cánh tay lìa,
Thịt người nóng thân bay đi tứ phía.
Chiếc giày đinh, mảng nón sắt, nằm kia,
Quai dép râu đẫm máu đặc đầm đìa,
Vành nón cối nhờn nhờn da màu tía,
Hàng ba lô trơ trọi bỗng làm bia.
Đợt tấn công tuyến phòng thủ sau cùng,
Xác người ngã như đương say thuốc súng!
Người lính trẻ uất hờn cơn sóng dậy,
Lệnh đê hèn .... ăn loét tuổi hôm nay!
Chiến trường im chỉ còn dấu đọa đày...
Lửa tủi nhục từ trái tim bốc cháy!
Vị chỉ huy quỳ xuống chấp hai tay,
Nhìn thật kỹ bạn bè vừa nằm đấy,
Mặt ngước lên, khấn nguyện trọn lời thề...
Tiếng nổ vang dòng máu thấm tình quê,
Người tử tiết, bên những chàng lính trẻ,
Cụt hai tay nhưng đôi mắt còn  mơ...
Hòa bình ơi bạo lực chắn lối về,
Tàn cuộc chiến khói ngút bay trần thế!!!

Đỗ Bình

 

TIẾNG LÒNG

Người hỏi tôi sao làm thơ buồn quá
Viết làm chi những tình khúc đau thương
Tưởng tượng ra muôn vần điệu tươi hồng
Cho rực rỡ ấm áp đời cô quạnh 

Người nào biết tình tôi toàn bất hạnh
Vui phút giây... sầu thảm đến trọn đời
Số phần tôi một kiếp sống đơn côi
Trong lặng lẽ, với bao dòng nước mắt

Trái tim hồng: tôi đem dân rất thật
Tiếng yêu thương trọn vẹn đấy tiếng lòng
Tình đam mê tôi hiến tặng cuồng ngông
Để hy vọng được trọn đời hạnh phúc

Nhưng mơ ứơc cũng chỉ là mơ ước
Người trao tôi trái đắng... vội vàng đi
Phút ban đầu, người đã nói điều chi
Giờ không nhớ, tôi nghẹn ngào nức nỡ

Người đã hiểu: tôi quá nhiều đau khổ
Và lệ kia đem dệt những bài thơ
Vần đau thương hoà nước mắt nhạ nhòa
Nên mãi mãi.. chỉ tình thơ sầu thảm

Người đã hiểu nơi phương trời xa thẳm
Tiếng lòng tôi xin gửi đến người xem
Tôi còn gì ngoài tiếng khóc con tim
Người không nhớ xẻ chia cùng ai nữa?

Hà Lan Phương (Paris)

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002