Đại Chúng số 57 ngày 1/9/2000

Mưa bên này, nắng bên kia

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Ông Mã nói đến đây có vẻ thấm mệt. Cơn đau nhức bắt đầu kéo đến. Ông cố xoay người vào bên trong. Dường như ông sợ ánh sáng. Quốc Trung cũng muốn nhân dịp này nói lên ý định của mình về việc được tiếp tục bước lên ngưỡng cửa Ðại học, để tìm một tương lai sáng lạn hơn là cứ mãi chôn chặt cuộc đời mình sau lũy tre xanh này! Nhưng đứng trước tình hình bệnh hoạn của cha, Quốc Trung nhủ thầm với lòng mình hãn đợi đến khi nào chạy chữa xong rồi hẵn thưa lại với cha cũng chưa muộn.

Xem chừng ông Mã như đã lấy lại sức quay lại tiếp tục nói:

_ Con à! Ngay lúc con còn tấm bé đã tỏ ra hiếu thảo. Con luôn luôn nghe lời cha mẹ dạy. Ba từng nói với má con, thằng Quốc Trung nhà mình quả thật chí hiếu. Ba không hổ thẹn với tổ tiên là đã sinh con ra. Chính con đã làm cho rạng mặt tông môn. Ba hi vọng rồi đây gia tài này mỗi ngày một nẩy nở thêm ra. Dòng dõi họ Mã chúng ta trôi nổi từ đất Bắc Hà đến đây đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt bằng chính đôi bàn tay của mình, lập nên cơ nghiệp. Từ nay nếu ba có nhắm mắt cũng yên lòng là đã có con tiếp tục thay thế cai quản sự nghiệp này.

Nói đến đây ông Mã lại thở hổn hển, mắt lim dim cơ hồ như mất cả thần. Mồ hôi trán vã ra nhễ nhại. Quốc Trung vội lấy khăn tay lau nhẹ lên mặt cha. Mùi nước hoa trong chiếc khăn của Thụy Quyên trao tặng chàng ngày gặp mặt cuối cùng thoảng bay ra, nhờ vậy mà ông Mã cảm thấy tỉnh hẳn người lại.

_ Con dùng nước hoa?

Quốc Trung ngỡ cha mình không thích, nên chỉ ấp a ấp úng trong miệng. Ông Mã gật đầu mỉm cười:

_ Nước hoa nó giúp cho ba tỉnh hẳn người ra.

Nghe cha nói vậy, chàng mừng rỡ, vội trao ngay chiếc khăn tay mình cho cha rồi bảo:

_ Ba cầm lấy khăn này mà dùng. Khi nào hết mùi nước hoa con sẽ thấm thêm vào. Ba cố tĩnh dưỡng đùng suy nghĩ nhiều có hại cho sức khỏe, nhe ba.

_ Ừ! ba cũng biết vậy, nhưng đặc biệt hôm nay ba phải nói hết những điều gì ba đã nghĩ về con. Hồi tưởng lại từ ngày con vừa lọt lòng mẹ cho đến khi khôn lớn, ba vừa thương con, vừa đặt kỳ vọng vào con. Ngày đầu tiên con ôm sách đến trường, ba đưa con đi trước, má con lẽo đẽo theo sau. Ba đến trường để lập thủ tục xin cho con nhập học, còn má con chưa từng rời xa con một ngày nào nên đòi theo để bớt nhớ, dù phải cách xa con chỉ có mấy tiếng đồng hồ.

Quá vui vì được gặp con nên ông Mã nói thao thao bất tuyệt. Thỉnh thoảng ông còn nhoẽn miệng cười thật tươi tắn để lộ cả hai cái nướu trơ trọi không còn lấy chiếc răng nào.

_ Trung à! Ði rửa ráy mặt mày rồi ăn tí bún gạo đi. Má mới xào với mỡ heo trộn chung ít hành lá thái vụn thơm đáo để.

Ngồi vào bàn ăn Quốc Trung như kẻ không hồn. Chàng hồi tưởng lại buổi lễ mãn khóa, mình được liệt vào hàng học sinh ưu tú, xuất sắc nhất trường. Chàng nhận được nhiều phần thưởng từ phía các cơ quan gửi tặng. Phần thưởng nào cũng quí, vì nó là niềm vinh dự của mình. Tuy vậy Quốc Trung cảm thấy sung sướng nhất khi bắt gặp nụ cười và ánh mắt của Thụy Quyên ban tặng lúc chàng nhận các phần thưởng ở khán đài.

Bà Mã ngồi bên cạnh lấy quạt phe phẩy đuổi đàn ruồi đang lăn xả vào thức ăn trên bàn...

_ Cố gắng ăn cho nhiều nhiều một chút nghe con. Con trai con lứa phải ăn thật bạo mới được.

Rồi bà bắt chước ông Mã thường nói câu chữ của thánh hiền:

_ "Nam thực như hổ, nữ thực như miêu"mà.

Bà vui miệng nói đủ thứ, bất giác ngưng lại sững sờ nhìn con hỏi:

_ Kìa! sao con trông thờ thẫn vậy? Bộ con đi đường mệt lắm phải không?

_ Dạ, thưa má không có.

_ Thì ăn nhanh lên kẻo nguội lạnh hết. Bún xào phải ăn nóng chứ để nguội nó bã cả ăn mất ngon. Ba con biết ăn lắm. Ông chỉ ăn lúc còn nóng sốt. Tật của ba con mười lần như chục, ăn đến chảy mồ hôi mồ kê ròng ròng... Ông bảo như vạy mới ngon.

Rồi bà xích lại gần nói nhỏ vào tai con, mắt thì liếc vào phía phòng ông Mã đang nằm:

_ Ðừng nói, tuy ba con bệnh hoạn ruột phình trướng lên như vậy, mà không ăn thì thôi, chứ một khi ăn thì ăn cả bát đầy ắp lên như đơm cỗ vậy. Có đâu như con, ăn như mèo ấy...

Quốc Trung cười:

_ Con bị no quá má à! Má biết không, con vừa ăn cả bát hoành thánh lớn ở bến xe đò trước khi về nhà mình.

_ Từ bến xe đò chợ Huyện về đến nhà mất ba nươi cây số,nào có phải một hai cây đâu mà chẳng thấy đói bụng?

_ Quả thật con còn no lắm má à! Bún má xào ngon ghê! Con thích món này nhất...

_ Ừ thì thôi! để chiều tối má xào lại cho nóng rồi ăn...

Bà Mã vừa nói vừa đứng dậy mang mâm bún xuống bếp, cất vào tủ đựng thức ăn, rồi bưng bát nước trà nóng đưa tận tay cho con:

_ Trà này thơm đặc biệt, uống vào nó tỉnh người ra!

Quốc Trung đưa hai tay đỡ bát nước trà rồi khẽ hỏi mẹ:

_ Ba bị bệnh gì mà gầy quá như vậy má?!

_ Nghe đâu là bệnh thủy cổ trướng. Thầy thuốc bảo là trong bụng ba bị úng cả nước. Mấy tháng nay chạy hết thày này đến thày nọ mà vẫn không thuyên giảm được. Chẳng biết phải làm sao đây?!

Mãi bây giờ Quốc Trung mới nhìn kỹ gương mặt mẹ mình. Trông mẹ sạm hẳn đi. Một nỗi buồn lâng lâng len nhẹ vào tâm tư chàng. Mãi giây lâu sau, chàng cất tiếng nói với mẹ:

_ Mai sáng con sẽ đi tìm thầy chữa trị cho ba.Con hằng cầu xin sao cho ba chóng lành và má thì vẫn mạnh khỏe như xưa...

Nhìn lên mái tóc bạc phơ của mẹ mà lòng xa xót. Nhưng rồi giây phút xúc động qua đi. Chàng bắt đầu nghĩ đến chuyện tiếp tục học hành của mình.

_ Má à!

_ Hả? Gì con?

_ Con muốn được sớm trở lại trường...

_ Con nói gì? Hả?! Trung!

Nụ cười trên môi bà vụt tắt, trên gương mặt thoáng hiện vẻ buồn. Bà sững sờ nhìn con tưởng mình bị nghe lầm, vội lặplại cau mình hỏi:

_ Con nói gì? Hả? Trung!

_ Thưa má, con muốn được trở lại nhà trường sớm vì cuối tháng này con phải thi...

Bà Mã ngạc nhiên giương tròn xoe mắt ra hỏi:

_ Thi cái gì? Lúc nãy con bảo với ba là tốt nghiệp gì rồi kia mà?!

_ Thưa má, đó mới là chỉ mới tốt nhiệp bậc Cao trung thôi...Còn phải lên bậc Ðại học nữa chứ!

Bà Mã nở nụ cười thật tươi tắn. Trông bà có vẻ sung sướng.Bà nắm tay con hỏi:

_ Nè! Má cũng nghe người ta đồn là học xong bậc đại học, đại hiếc gì đó là ra làm quan lớn lắm phải hôn?

Quốc Trung cười, siết chặt tay mẹ trong lòng tay mình:

_ Không chắc vậy đâu má! Con không có tham vọng làm quan làm quyền mà chỉ ước ao sao học cho được thật nhiều thôi.

_ Thôi, thôi đi con ơi! Nếu học không được như vậy thì bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Mẹ Quốc Trung là một người đàn bà miền quê chất phác. Nguyện vọng của bà thật đơn giản. Một là nếu tiếp tục học là phải ra làm quan lớn, hai là tốt nghiệp cái gì đó sơ sơ thôi, rồi trở về cai quản tài sản ruộng đất, lấy vợ, đẻ con để nối dõi tông đường... Ðiều này mới thật sự quan trọng đối với bà.

_ Ba con đã mắc bệnh thủy cổ trướng, xưa nay những chứng nan y như vậy không tránh khỏi cảnh gần đất xa trời. Má cũng đã già lắm rồi việc nhà cửa không thể không có người trông nom săn sóc.

_ Thưa má, con cũng biết vậy nên chỉ đợi khi ba con lành rồi mới ra đi. Nếu không thì con có đến trường cũng chẳng an tâm học hành gì được.

Câu nói này khiến bà Mã yên lòng. Bà biết ông Mã khó lòng qua khỏi căn bệnh ngặt nghèo này . Nếu một mai ông Mã chẳng may qua đời thì Quốc Trung phải ở lại nhà thay thế cho cha chu toàn cơ nghiệp.

_ Con tính như vậy cũng đúng. Nhà neo người, phải chi con có em có út thì sao cũng được. Ðàng này, lớn cũng con mà nhỏ cũng con. Nói đến đây bà bỗng ngưng lại trong giây lát như để dò ý tứ con. Rồi bà mỉm cười nhìn vào mặt Quốc Trung hỏi:

_ À! Trung nè! lúc nãy ba con có nói về chuyện con gái nhà họ Bành không?

_ Con gái gì họ Bành má?

_ Ðừng nôn nóng con à! Từ từ thế nào cũng phải thành, chỉ trong vòng thời gian ngắn nữa thôi. Ba con đã nhờ người đến dạm hỏi rồi.

Nói xong bà Mã lại cười lên thành tiếng ra vẻ đắc ý, trong khi Quốc Trung bàng hoàng cảm thấy tim mình nhói lên như bị cả trăm nghìn mũi kim đâm vào.

_ Không đâu má! - Quốc Trung vội kêu lên thành tiếng - tuổi con còn nhỏ mà ba lại đang lâm trọng bệnh, vui sướng gì mà tính chuyện hôn nhân!

_ Ðó, chính việc đó mới là quan trọng. Tuổi con đã ngoài hai mươi, đâu có phải còn trẻ mỏ gì nữa?! Vả lại, ba con muốn có được tí cháu bế bồng rồi có nhắm mắt cũng vui lòng...

Nghe mẹ nói, Quốc Trung vã cả mồ hôi trán. Chàng nói như khẩn khoản:

_ Thưa má, xin má đừng nói đến chuyện ấy. Hãy từ từ đợi đôi ba năm nữa tính sau.

_ Hả? ! Ðợi hai ba năm nữa? Trời Ðất Quỉ Thần ơi! cũng tại vì con chưa nhìn tận mắt con gái nhà họ Bành. Nếu mà con trông thấy rồi ắt hối thúc không chạy kịp nữa!

Rồi bà áp sát miệng mình vào tai con thì thầm:

_ Con nhỏ ấy nó giỏi lắm con à! Chẳng những đã giỏi dắn đảm đang mà còn đẹp ghê nữa đi. Má đây là đàn bà già cả mà cũng còn mê tít đừng nói là con trai con lứa như con.

Quốc Trung thở dài năn nỉ mẹ:

_ Má à! má muốn con ở lại nhà chơi bao lâu cũng được. Nhưng xin má đừng nên nói đến chuyện cô gái nhà họ Bành kia. Việc trước mắt là con phải lo chạy chữa thuốc thang cho ba cái đã. Con cầu mong sao cho ba con chóng lành bệnh.

Bà Mã khen:

_ Con quả là đứa con chí hiếu. Ba thường nói như vậy với má. Con gái nhà họ Bành là do chính ba con nhắm đó. Ông cam đoan với má là khi mà ông cảm thấy vừa bụng điều gì thì y như con cũng vậy.

Bà khẽ thở dài nhìn sang hàng xóm:

_ Bao nhiêu năm nay nhà mình đìu hiu quạnh quẽ. Con đi học rồi hôm sớm chỉ có hai vợ chồng già. Nhà người khác thì luôn luôn có tiếng trẻ con tíu ta tíu như chim kêu. Nếu mà con cưới vợ sớm chắc là ba con mừng lắm đến hết cả bệnh hoạn cũng nên.

Nghe mẹ nói, lòng Quốc Trung quặn thắt lại. Chưa biết phải ăn nói làm sao để ngăn chặn lại việc hôn nhân bị mẹ mình cưỡng bách này thì bà Mã đã nói tiếp:

_ Má đang tìm cách để ngày mai con được gặp con nhỏ đó.

Như kẻ bị bỏng phải nước sôi, Quốc Trung vội kêu lên:

_ Không! không! đừng, con xin má...

Bà Mã cười ngất nga ngất ngưởng:

_ Con trai con lứa gì mà nhát như cáy. Con đã tốt nghiệp việc học hành rồi, đâu có phải như mấy cậu con trai làng, hở một chút là mắc cở, mắc càng...

Rồi bà nắm lấy tay con:

_ Ra tận tỉnh thành bao nhiêu năm rồi mà còn nhát như cáy!

Nói đến đây bà Mã chăm chú nhìn con. Bà không che dấu được nỗi sung sướng. Niềm vui hiện lên rõ ràng nơi đầu mày chuôi mắt. Ðã bao năm trường rồi chẳng nhìn thấy con nay được gặp lại, bà nhận thấy con mình khác hẳn. Nó cao lớn hơn xưa nhiều mà da dẻ hồng hào trắng trẻo nữa...

_ Càng lớn nó càng đẹp ra. - Bà Mã thầm nghĩ trong bụng như vậy. - Ðôi tai nó đã lớn lại dài ra. Mũi dõng cao thẳng thớm. Ðôi mắt đen lánh. Môi đỏ, cằm bạnh. Theo tướng số thì mặt mày như vậy có số thọ phước. Ông Mã cũng từng nói với bà là về sau thằng Quốc Trung sẽ có cả con đàn cháu lũ sum suê cả nhà cho mà xem.

Ông Mã Hữu Tài từ nãy giờ vẫn nằm thao thức đợi con ăn xong cơm trở vào để nói thêm ít điều cần thiết.

_ Quốc Trung! Quốc Trung à! ăn xong chưa con?

Nghe cha gọi, Quốc Trung vội đứng lên chạy vào. Bà Mã mỉm cười đưa mắt nhìn theo con chép miệng:

_ Coi bộ lớn đệch mà còn sợ gái...

Bỗng từ bên ngoài có tiếng người nói bên ngoài ngạch cửa vọng vào nhà:

_ Chị Mã! chị Mã có nhà không?

Bà Mã vội đáp lại:

_ Kìa! chú Hồ! dữ hôn! lâu lắm đi đâu mất tiêu nay mới thấy mặt?!

Không để cho chú Hồ kịp mở miệng đáp lại câu mình vừa hỏi, Bà đi thẳng vào vấn đề mai mối:

_ Này... chuyện đó nhà họ Bành trả lời như thế nào đó chú?

_ Dạ, họ bảo đã ba bốn năm rồi không gặp mặt cháu, nên cần "coi mắt" một tí nữa là xong.

Rồi chú lại hạ thấp giọng xuống thì thầm vừa đủ để hai người nghe:

_ Chị Mã nè! em không muốn quấy rầy nhiều với anh trong lúc anh còn đang cơn bệnh hoạn đau yếu. Em chỉ muốn bàn riêng với chị liệu có cách nào gọi cháu nó về không?

Bà Mã nhoẽn miệng cười:

_ Hãy ngồi uống trà cái đã...

Nhà bảo trợ của chúng tôi DURAMAX

Trang web được thiết kế bởi MQ Services

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002