Đại Chúng số 55 ngày 1/8/2000

Truyện dài:

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

CHƯƠNG MỘT

CÀNG VỀ CHIỀU TRỜI CÀNG OI Ả! Ánh nắng như thiêu đốt cả cây cỏ ở ven đường. Bầu trời xanh biếc loáng thoáng gợn lên vài lọn mây trắng trông hệt như dãi khăn vôn của cô dâu ngày cưới. Ðàn gà con đang ẩn mình trong đôi cánh của mẹ bỗng vụt chạy ra đuổi theo mấy con chim sẻ vừa sà xuống tìm mồi trên đám cỏ khô cằn vàng vọt. Thỉnh thoảng có tiếng chó hực lên ở bên kia hàng giậu. Vài cô gái quê mặt mày rực đỏ như quả gấc chín dưới ánh nắng chiều, tay xách chiếc rổ tre cũ kỹ sổ vành vừa đi vừa tán gẫu. Dường như mấy cô thôn nữ đang than phiền về cảnh trời nắng hạn.

_ Trời Thiểm Tây có khác! - Quốc Trung vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

Mặt mày Quốc Trung cũng rực đỏ lên như người say rượu. Từ bến xe đò chợ Huyện về đến nhà cũng khá xa, nên phải nghỉ lại đêm đợi đến hôm sau lội bộ. Chàng phải dậy ngay từ lúc ánh bình minh vừa ló dạng, lủi thủi đi một mình về đến đầu làng thì mặt trời đã xế bóng. rãnh nước ở vệ đường như hoàn toàn khô cạn. Mặt nước như quánh hẳn lại vàng khè vẩn lên một màn mỏng hệt màu thủy ngân mờ đục phơi mình dưới ánh nắng trời chiều. Nơi đây lúc còn nhỏ chàng đã cùng với đám bạn đồng lứa trong xóm đưa nhau xuống lội bì bõm để bắt ốc hoặc chạy đuổi theo mấy con còng cao cẳng ẩn núp bên trong mấy lỗ hang ven nếp rạch. Chẳng biết lũ bạn ngày xưa đó hiện chúng ở đâu và đang làm gì? Có thể bọn họ đã lập gia đình, con đàn con lũ cả rồi!

Ý nghĩ vẩn vơ này khiến Quốc Trung sực nhớ lại luật tảo hôn ở miền quê. Ðối với các cụ bao giờ tục tảo hôn cũng có lý,trước là để nối dõi tông đường, sau là để kế nghiệp mình mà cai quản gia tài điền sản. May mà gia đình chàng thuộc hàng khấm khá được cha mẹ cho ra tỉnh thành ăn học để kiếm thêm ba chữ, nếu không thì bây giờ cũng đã lên chức bố rồi. Nghĩ đến đây Quốc Trung mỉm cười tự cho mình là khôi hài.

_ Nếu vậy thì bao giờ có chuyện gặp gỡ Thụy Quyên?

Cảnh tượng buổi lễ mãn khóa cách đây mấy hôm bỗng hiện ra trước mắt. Sau lời tuyên bố bế mạc của ông Hiệu trưởng, toàn thể học sinh ùa nhau chạy tán loạn chẳng khác như đàn ong vỡ tổ. Hầu hết đều là học sinh nội trú chạy về phòng ngủ thi nhau thu xếp hành trang chuẩn bị về quê nghỉ ngơi ba tháng hè. Còn lại một số đưa nhau đi bát phố hoặc vào quán ăn đãi nhau buổi ăn cuối cùng trước khi giã biệt. Quốc Trung thì lo tìm hiểu thu xếp công việc thi vào Ðại học. Chàng sực nhớ đến Nhiệm Khải Sanh. Ðó là đứa bạn chí thiết lúc nào cũng muốn tác hợp cho mối tình giữa chàng và Thụy Quyên.

_ Quốc Trung! mày có thư nhà...

_ Thư?

_ Thật đấy! Bộ nói đùa sao?

_ Khải Sanh vừa nói vừa từ phòng công văn kế cận cầm phong thư chạy đến trao tận tay cho Quốc Trung, rồi hắn nghếch mắt lên làm điệu bộ trông thật buồn cười.

_ Xem này! có phải không hả?

Ðón lấy phong thư từ tay bạn, Quốc Trung vội bóc ra xem. Mặt chàng luôn luôn thay đổi. Khải Sanh đoán biết ngay là ắt có chuyện bất ổn xảy đến cho bạn mình.

_ Thế nào? Có gì mới lạ không?

_ Ba mình không được khỏe,Người muốn mình về ngay.

_ Ừ, thì mày về. Chúng mình lại hẹn gặp nhau...

Quốc Trung khẽ lắc đầu:

_ Có thể...mình bị...gián đoạn việc học hành rồi.

Khải Sanh có vẻ như chưa hiểu hết lời nói của bạn mình:

_ Sao? Hả?... mày nói điều gì là không cho phép?

_ Chẳng phải là không cho phép, mà là cần mình trở về để cáng

đáng việc nhà.

Nói đến đây Quốc Trung bỗng ngưng bặt lại, đưa mắt nhìn đôi chim bồ câu đậu trên bờ tường bên ngoài rỉa cánh cho nhau. Chàng lẩm bẩm trong miệng:

_ Ðể rồi sẽ lo liệu sau...Có sao đâu? Mọi việc đâu sẽ lại vào đấy...

Nhiệm Khải Sanh vỗ vào vai bạn nói:

_ Thôi, mình tạm gát chuyện đi hay ở lại, bây giờ mình mời bồ đi ăn "há cẩu". Hôm nay Khải Sanh này đãi...

Vừa nói Khải Sanh vừa nắm tay bạn lôi đi. Quốc Trung mặt dàu dàu bảo bạn:

_ Khải Sanh! tại You không biết đó thôi! Mình có linh cảm như về lần này e không hi vọng có ngày trở lại.

Nghe bạn nói Khải Sanh có vẻ xúc động:

_ Vậy You đùng về có được không?

Trên mặt hiện lên vẻ thảm não, Quốc Trung lắc đầu:

_ Làm như vậy là bất phải. Mình không về sẽ làm bất ý cha mẹ, nhất lại là cha mình hiện đang lâm trọng bệnh...

_ Ồ! vậy thì cứ quyết định dứt khoát. Một là về hai là cứ ở lại

đây tiếp tục việc học hành. Dễ ợt hè!

Hắn vừa nói vừa đưa chiếc bánh "há cẩu" còn nóng hổi vào miệng cắn đứt làm hai mảnh khiến nước bên trong ruột của chiếc bánh trào ra hai bên khóe mép. Hắn đưa khăn tay lên chùi rồi tiếp tục nhai một cách ngon lành.

Quốc Trung ngồi thẫn thờ không còn tha thiết gì đến việc ăn uống. Khải Sanh nhìn bạn rồi bằng giọng thương cảm:

_ Sao ngồi ngơ đũa vậy? Thôi à? Mình có đủ tiền bao cho You một chầu thỏa thích. Ăn đi! Cứ ăn cho no đi...Mình biết You khoái nhất món này mà...

Hắn vừa nói vừa cười gắp bỏ vào chén cho bạn:

_ You đừng suy nghĩ gì nhiều thêm nhọc trí,. Cứ ăn đi...

_ Mình no quá, Khải Sanh à! You cứ ăn đi.

Lúc bây giờ Nhiệm Khải Sanh mới bắt đầu đi sâu vào câu chuyện của Quốc Trung:

_ Chẳng biết You nghĩ thế nào về câu chuyện ấy? Theo mình làm con thì phải hiếu để với cha mẹ. Tuy nhiên đôi khi vì tương lai cũng cần phải nêu ra lý do vì sao mình cần phải tiếp tục trên đường học vấn để bảo vệ lập trường mình. Như vậy có gì là ngỗ nghịch, trái với luân thường đạo lý? Phải không?

_ Chính mình cũng nghĩ như You vậy. Tuy nhiên chẳng biết bệnh tình của ba mình ở quê nhà như thế nào? Chẳng lẽ chỉ nghĩ đến tương lai mình mà quên đi lòng hiếu thảo sao?

_ A! cái thằng này! Ðã quyết định vậy rồi mà còn để mặt mày ủ dột thì quả thật là mâu thuẫn...

Hắn chưa nói hết lời đã ngửa mặt lên trời cười khanh khách... Giọng cười cũng hồn nhiên như bản chất của hắn. Bỗng Khải Sanh đưa mắt đăm đăm nhìn vào mặt Quốc Trung hỏi:

_ Còn Thụy Quyên?

Ngẫm nghĩ trong giây lát Quốc Trung giọng buồn bã đáp lại bạn:

_ Thì cũng phải đợi khi về xem tình hình xong rồi hẳn tính.

_ Theo tao nghĩ chuyện này You nên cho Thụy Quyên biết mới đúng.

Quốc Trung khẽ gật đầu:

_ Nhưng mình phải nói làm sao đây?

_ Cứ bảo thẳng cho nàng biết là You sẽ trở lại để tiếp tục đi lên bậc Ðại học.

_ Nói thì được song liệu có...

Nói đến đây Quốc Trung cảm thấy cổ mình tắc nghẹn. Chàng cúi gầm mặt xuống cố lẩn tránh đôi mắt của Khải Sanh đang đăm đăm nhìn mình.

_ Liệu? Liệu như thế nào? - Khải Sanh hỏi gặn lại - Hay You còn lưỡng lự phải không?

Rồi như để nhắc nhở đến cuộc tình giữa hai người, hắn chậm rải nói lên một cách chân tình:

_ Theo chỗ tao biết thì Thụy Quyên đặt rất nhiều kỳ vọng nơi You! Chẳng lẽ...

Quốc Trung cảm thấy lòng mình xa xót nhăn mặt đáp lại bạn:

_ Biết mà...Mình biết lắm! Khải Sanh ơi! Mình thật khổ tâm lắm...

_ Vậy thì tốt. You nên tìm Thụy Quyên ngay hứa với nàng là sẽ trở lại đây sau khi thu xếp xong công việc nhà...

Nói xong hắn ra quày tiền trả rồi kéo Quốc Trung ra khỏi quán.

_ Giờ chúng mình tạm chia tay nơi đây. Tao về Ký Túc Xá thu dọn đồ đạc. Còn You nên đi tìm Thụy Quyên để giải quyết vấn đề.

Sau khi trả tiền Khải Sanh siết chặt tay bạn cùng đi ra bên ngoài rồi đứng dầng lại trân trối nhìn bạn, không nói thêm một lời nào, đoạn quầy quã đi lẫn vào đám đông người. Quốc Trung lầm lũi đi về hướng văn phòng của viên giáo sư Cố Vấn Học Ðường, nơi đây chàng biết đích xác là người yêu của mình đang hiện diện để tìm hiểu cách lập thủ tục để vào ngành Sư Phạm...

Thụy Quyên tuy chưa hẳn là một cô gái có nhan sắc nhưng được cái mặn mà dễ thương cọng thêm với nét thùy mị hài hòa... Nàng yên lặng ngồi nghe Quốc Trung trần tình về lá thư nhà chàng vừa nhận được và nói lên ý định của mình. Ðợi Quốc Trung dứt lời nàng mới dịu dàng hỏi:

_ Thế anh định ngày nào sẽ lên đường?

_ Ngày mốt! - Quốc Trung gật đầu đáp lại - Anh nghĩ là mình phải trở về gấp vì anh là đứa con trai duy nhất. Anh không muốn ba phải mòn mỏi đợi chờ. Anh hứa với em là sẽ trở lại ngay khi sức khỏe của người bình phục.

Rồi như muốn bảo đảm cho lời nói của mình, Quốc Trung nhấn mạnh lại về quyết định giữa hai người trước ngày mãn khóa:

_ Bước vào ngưỡng cửa Ðại học là ước vọng của cả hai chúng ta. Anh nghĩ điều này chúng ta không thể từ bỏ được.

_ Vâng! em biết! Em tin rằng anh thế nào cũng sẽ trở lại đây để tiếp tục việc học hành. Theo em thì ngoài bổn phận làm con, còn có một số việc phải tự mình quyết định lấy. Trường hợp của em như anh đã biết; ba má quyết liệt từ chối cho rằng "con gái" học bấy nhiêu đủ rồi. Tuy nhiên em vẫn cương quyết nài xin, cuối cùng rồi ba má cũng vui lòng chấp thuận.

Một vẻ buồn thoáng hiện lên đôi mắt nàng, yên lặng trong phút giây đoạn nói tiếp ý mình:

_ Ðành là phận gái song bản tính em không bao giờ hèn nhát, nhu nhược. Em luôn luôn chiến đấu ngay với bản thân mình nếu xét thấy nhu cầu của mình là đúng.

Lời nói này khiến Quốc Trung vã cả mồ hôi trán. Chàng phải dùng đến vạt áo thấm nhẹ lên chỗ có mồ hôi vã rồi vội đáp:

_ Biết! Anh biết. Anh là con trai mà! Thụy Quyên...

Nhìn vẻ bối rối của Quốc Trung bất giác Thụy Quyên bật phì cười:

_ Khăn đây! Lau đi...

Rồi vẫn tiếp tục cười, nàng Thụy Quyên nhìn người yêu âu yếm nói:

_ Ðợi đến lúc nào thì anh mới quen dùng đến khăn tay?

Quốc Trung cũng phá lên cười giả lả:

_ Anh quen tính rồi... Bắt đầu từ nay anh sẽ cố gắng phục thiện.

Thụy Quyên đắm đuối nhìn người yêu như tuồng muốn thu tất cả hình ảnh chàng vào tận đáy mắt mình. Nàng chậm rãi nói:

_ Chỉ có ngày mai nữa thôi! Anh đưa em đi xem hát bóng nha!

Quốc Trung mỉm cười nhìn người yêu đáp:

_ Anh vốn ít thích đi lại chốn đông đảo! Có lẽ tâm hồn anh thích hợp với cảnh thiên nhiên hơn là ở chốn thị thành chăng?

Ðến đây, ngừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp tục nói lên ý nghĩ của mình:

_ Nếu em xin được má cho phép anh đưa ra vùng ngoại ô trọn cả ngày mai thì hay biết bao!

Lúc bấy giờ Thụy Quyên mới sực nhớ là từ ngày quen Quốc Trung đến nay ít khi nghe thấy chàng nhắc đến chuyện đi xem hát bóng, mà chỉ toàn đến vùng yên tĩnh để đàm đạo. Có khi cả hai ngồi thờ thẫn hàng giờ thả hồn bay theo dòng suy tư của mình...Nàng vui vẻ gật đầu:

_ Cũng được. Giờ thì em phải về nhà sớm. Mai chúng mình gặp nhau nha!

Nàng vừa nói vừa đứng dậy và giữ theo truyền thống của Ðông Phương, cúi đầu chào miệng thì lí nhí nói:

_ Tạm biệt...Mai nha anh...Mình sẽ lại gặp nhau!

Dứt lời nàng vụt quay đi cố che dấu hai giọt lệ long lanh như chực trào tuôn ra đôi khóe mắt...

(còn nữa)

Nhà bảo trợ của chúng tôi DURAMAX

Trang web được thiết kế bởi MQ Services

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002