Đại Chúng số 110 - ngày 16 tháng 11 năm 2002

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Quốc Trung như bị một gàu nước lạnh tát mạnh vào mặt mình, chết lặng cả người. Tựa lưng vào thành ghế, hai mắt mở ra trừng trừng nhìn thẳng ngay vào người đàn bà đanh đá, đôi môi mím chặt lại như thể muốn ăn tươi nuốt sống, đoạn hét lớn lên:

_ Mày... mày...

Lão Trình xông đến bụm ngay miệng Quốc Trung can gián:

_ Chớ nên vô lễ!

Quốc Trung cố gở tay lão Trình ra gầm lên:

_ Lão bảo ta vô lễ? Nó là con đàn bà khốn nạn... một con quỉ cái cướp chồng người...

Lão Trình áp sát vào đưa tay bụm ngay miệng lại, lần này chặt hơn đến nỗi làm cho Quốc Trung ngặt cả thở, ngã chúi xuống chiếc ghế sofa đang ngồi.

_ Lão Trình!

_ Dạ, thưa tiểu thư...

_ Lão dám trịch thượng hổn láo! Kéo lão xuống ngay nhà bếp... tìm ít thức ăn nào còn thừa lại cho lão. Nghe không?

Nói xong người nàng tiểu thư họ Lý ngoe ngẩy đi về phòng ngủ.

Thừa cơ lão Trình nới lỏng tay, Quốc Trung vùng đứng dậy nhìn theo hét lớn:

_ Mày là con đĩ... ăn cướp chồng người... Mày xem đây...

Quốc Trung vừa la hét vừa cúi xuống lấy chiếc lo hoa vừa ngã lăn dưới nền nhà định dùng làm vũ khí tấn công người đàn bà này thì đã bị người lão bộc này chụp lấy, quát lớn:

_ Này anh già! Dám cả gan bạo động phải không? Xem đây này...

Lão vừa nói vừa bẻ tréo cánh tay Quốc Trung lại:

_ Anh già thử xem sức chịu đựng được bao lăm đây?

_ Ấy... ấy... Chết... ấy dà...

_ Chẳng ấy dà... gì cả... muốn sống phải im mồm ngay lại.

_ Tao thách... mầy...

_ Thách hả? - lão Trình vừa nói vừa ấn mạnh thêm vào khiến Quốc Trung la hét lên inh ỏi!

_ Muốn sống thì câm ngay mồm lại.

_ Tao... bất cần...

_ À, thì già này bắt buộc phải mượn tạm cánh tay này của lão! Liệu hồn nghe... anh già...

Bị sỉ nhục, Quốc Trung uất ức ngã lăn ra nằm im thiêm thiếp. Hơi thở bắt đầu yếu dần, đầu nghiêng sang một bên, hai dòng máu ứa ra chảy ròng ròng ra hai bên bờ mép. Nhìn thấy cảnh tượng này lão Trình quýnh quáng kêu lên:

_ Cụ... cụ ơi! Cụ đừng quá tức giận rủi ro mệnh hệ thế nào thì khốn khổ bản thân...

Nhưng càng lúc Quốc Trung như một xác chết. Mặt mày tím bầm, mắt nhắm nghiền lại, trông như thể một thây ma. Lão càng thêm quýnh quáng:

_ Tiểu Thư ơi! Tiểu thư...

Lão vừa la vừa run rẩy chạy lên phòng ngủ của Sùng Thật đập cửa:

_ Tiểu thư... tiểu thư...

Cánh cửa phòng bật mở tung ra. Cả Sùng Thật lẫn tiểu thư họ Lý đi thẳng ra hỏi:

_ Hả? Cái gì thế mà lão làm ầm ĩ như vậy?

Lão Trình cứng cả miệng mồm, không thể nói lên lời nào nữa.

_ Lão Trình! Lão làm gì mà quýmh quáng lên như vậy? Nói nhanh lên, chuyện gì đã xảy ra?

Mãi giây lâu sau lão mới lên được thành tiếng:

_ Dạ... dạ... .ông...

Người đàn bà mà lão gọi là tiểu thư kia lên tiếng quát tháo:

_ Thì cái gì lão nói nhanh lên! Bộ lão bị quỉ hớp mất hồn rồi phải không?

_ Dạ... bẩm tiểu thư...

Nói đến đây lão không còn đủ sức đứng vững được nữa, ngã quị xuống nền đá hoa miệng lão lắp bắp nói:

_ Dạ... dạ... cái... ông cụ...

_ Có phải anh già nhà quê đó phải không?

Lão Trình gật đầu. Sùng Thật hỏi tiếp theo lời vợ:

_ Ông cụ như thế nào?

_ Dạ, thưa ông Giám đốc...

_ Thì cứ nói nhanh lên... thử xem.

_ Dạ, , , thưa ông ấy... như tắt thở rồi...

Sùng Thật vội chạy ngay xuống nhà bếp. Vừa đến nơi nhác trông thấy cha mình cớ sự như vậy quì ngay xuống ôm lên khóc nức nở:

_ Ba... ba... ba làm... sao thế?

_ Ba... Sùng Thật đây... Sùng Thật đây nè ba...

Vừa nói vừa quay lại phía lão Trình:

_ Ông mang lọ dầu thơm của ta ra ngay...

_ Thì anh hãy gọi xe cấp cứu chở ông ta vào bệnh viện chứ, bộ ôm đó khóc than có thể làm sống dậy được sao?! - Nàng tiểu thư họ Lý nhìn Sùng Thật nói.

Quốc Trung được đưa vào bệnh viện cấp cứu. lần này Sùng Thật không hể đưa tiễn cha mình như đêm rồi nữa.

Về phòng ngủ người đàn bà đanhđá hỏi:

_ Anh vời ông cụ của anh đến phải không?

Sùng Thật lắc đầu:

_ Anh đâu có biết ba anh đến thăm!

_ Nếu không biết thì tại sao ông già ấy mò đến đây?

_ Đó là do ba anh tìm được...

_ Hừ! Không kẻ chỉ đàng làm sao biết nơi biết chốn để đến nhờ vả?

PHẦN II

Quốc Trung xuất viện về đến phòng ngủ thì cũng vừa lúc mưa bắt đầu nặng hạt tạt mạnh vào các cửa kính, tạo thành những âm thanh rào rạt. Xe cộ chạy trên các nẻo đường vẫn không ngớt. Quần áo ướt sủng cả nước vẫn không buồn nghĩ đến, ông chạy ngay sang phòng bên cạnh tìm mẹ con Ngọc Phụng.

Vừa thoáng thấy Quốc Trung, Anh Hào đã reo lên mừng rỡ:

_ Ông nội! Ông nội về rồi má ơi...

Thằng bé vừa hô hoán báo tin mừng cho mẹ vừa phóng ra khỏi cửa phòng ôm chầm lấy ông khóc òa lên:

_ Nội ơi! Nội đi đâu lâu như vậy... Con với má cứ ra ngoài cửa đứng trông nội về nhiều lúc gặp mưa ướt cả áo quần...

Quốc Trung cúi xuống ghì chặt lấy đứa cháu vào lòng quên cả mình đang bị ướt sủng cả nước.

_ Ờ...nội...đi...có chút việc...

_ Chút việc sao mà lâu lắm vậy? Nhiều khi má còn ôm con đi tìm nội khắp nơi...nhưng không thấy...

_ Đi tìm nội? Biết nội đâu mà tìm? Nội đi rồi nội cũng sẽ về...Chỉ sợ mẹ con con không biết đàng đi lạc thì khốn đốn thôi...Lần sau bảo má con đừng dại dột như vậy nữa...

Quốc Trung ngồi thụp xuống ,nước mắt ràn rụa cả mặt mày. Trong lúc đó thì Ngọc Phụng từ trong phòng chạy ra. Nàng khựng lại, khi nhìn thấy chiếc băng trắng quấn chặt lấy đầu của cha chồng, sửng sốt kêu lên:

_ Ba! Ba lại...bị thương nữa rồi...

_ Ờ, cũng tự ba cả...Ba nóng nảy mới sinh ra cớ sự như thế này.

_ Thế cả ngày hôm qua và suốt cả đêm ba ở nơi nào?

_ Tại nhà thằng con bất hiếu chi tử đó...

_ Nhưng làm sao mà ba lại bị thương tích như vậy...

Khi nhìn thấy áo quần cha chồng bị ướt sủng ,Ngọc Phụng vội kêu lên:

_ Ô kìa, áo quần ba ướt cả rồi. Ba đi thay ngay đi...không khéo nhiễm nước nguy mất.. Ba về phòng thay áo quần đi, con mang trà lại...

Rồi nàng bảo con:

_ Con đưa nội về phòng... Má đến ngay giờ...

Quốc Trung về phòng thay xong áo quần,thì cũng vừa lúc Ngọc Phụng đi lấy nước pha trà cũng vừa mang đến:

_ Trà nóng, ba uống để cho ấm, trong ấy con có pha gừng...Trà xanh pha gừng tốt lắm ba à!

Uống xong tách trà, Quốc Trung chỉ chiếc ghế trước mặt bàn đối diện cho Ngọc Phụng:

_ Con ngồi xuống đi. Uống xong cốc nước ba cảm thấy cả người ấm áp lại...

_ Ba để mặc con. Thế nào? Ba có gặp anh con không?

Quốc Trung gật đầu:

_ Có...Nhưng ...

Nói đến đây Quốc Trung thở dài không nói tiếp thêm nữa.

_ Nhưng...thế nào hả ba? Ba cứ nói tất cả sự thật để cho con cùng ba góp ý...

Nhìn con dâu trong giây lát, Quốc Trung chếch miệng lắc đầu:

_ Và đó cũng là lần cuối...

Ngọc Phụng trố mắt tỏ vẻ sững sốt:

_ Sao lại lần cuối? Amnh con đã hành động làm sao với ba? Nó hoàn toàn bất trị. Thằng Sùng Thật đã bị mê hoặc rồi...

_ Mê hoặc? Cái gì đã mê hoặc anh con được?

_ Một con đàn bà...

_ Một con đàn bà?! – Ngọc Phụng lặp lại, tay nàng chận lấy ngực mình, hai dòng lệ tuôn trào trên đôi má – Người đàn bà ấy đã làm gì đến ba?

Quốc Trung không muốn nhắc lại thái độ hỗn xược và hung hản của người đàn bà đầy đủ quyền uy không những với con trai mình mà còn với bất cứ ai giữa cái xã hội đầy bất trắc này.

_ Tưởng con cũng không nên đi sâu vào thêm nữa, chỉ thêm đau khổ chứ chẳng ích lợi gì!

_ Nhưng con xin ba hãy cho con biết hành động của người đàn bà kia đối với ba, biết đâu con sẽ làm cho ra lẽ được!

Quốc Trung lắc đầu:

_ Không! Đó là một con đàn bà đầy quyền lực,tưởng con không nên rây vào. Cứ để mặc đó, rồi một ngày kia thằng Sùng Thật cũng sẽ quay về ...

_ Không. Con chưa bao giờ làm trái ý ba...nhưng trường hợp này, con xin ba hãy cho con tự đảm trách lấy...

Quốc Trung lắc đầu:

_ Ba có thể đồng ý tất cả những gì con muốn, nhưng việc con trực diện đối đầu với con đàn bà đầy uy quyền và ác độc đó thì ba không thể nào chấp nhận được.

Ngọc Phụng không nói thêm một lời nào nữa. Nàng đứng dậy nhìn ra ngoài trời. Da mắt nàng tái hẳn lại, lặng lẽ quay trở về phòng.

Quốc Trung biết con dâu bị xúc động mạnh, lên tiếng gọi:

_ Ngọc Phụng!

_ Dạ, thưa ba, có con...

Ba muốn bàn với con một vài sự việc nữa... Con ngồi xuống, bình tỉnh và đắn đo suy nghĩ kỹ trước khi hành động bất cứ việc gì.

Ngọc Phụng ngồi trở lại xuống. Anh Hào chạy lại bên mẹ:

_ Má! Làm sao má khóc?

Ngọc Phụng lấy tay chặp hai dòng lệ đang lăn tròn trên đôi má. Nàng nắm lấy tay con:

_ Không làm sao cả! Má khóc chỉ vì má...

Nàng nói đến đây thì ngừng lại, đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ. Một con chim đen đang đứng đơn côi một mình trên chiếc sà ngang ngoài hiên sân khách sạn. Trông nó cô đơn và lạnh lẽo. Có thể là con chim đen kia đang lẻ bạn. Nó đâu có khác gì ta – Ngọc Phụng âm thầm nghĩ vậy - cả hai cùng một hoàn cảnh như nhau. Hình ảnh này khiến Ngọc Phụng cảm thấy một nỗi buồn tê tái xâm nhập vào lòng mình. (còn tiếp)

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002