Đại Chúng số 109 - ngày 1 tháng 11 năm 2002

NHỮNG LOÀI HOA DẠI

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Trương rợn cả người. Lần đầu tiên toàn thân chàng nổi cả da gà. Đây có thể là lần đầu tiên Trương cảm thấy run sợ! Rõ ràng có hai tia sáng xanh lè tận bên trong rừng sâu phóng lại.

_ Thật sao?

_ Ông chẳng trông thấy à?

Trương muốn phá vỡ bầu không khí đầy ma quái này, bằng tiếng cười cho thoát ra miệng mình:

_ Có tiếng thở thật đấy...

_ Đấy, ông Trương có thấy chưa?

_ Nhưng mà tiếng thở, hoặc của tôi, hoặc của Lệ Hằng...

Hằng khẳng định:

_ Ông Trương chủ quan. Đó là một sự sai lầm đáng trách.

_ Tôi nghĩ cô lo sợ nên nghe thấy gì cũng đều nghĩ là huyền bí...

_ Tôi ít khi bị sai lầm về sự nhận xét của mình. Bây giờ ông Trương chịu khó lắng tai nghe và... xin ông đừng chủ quan hay trêu chọc về sự sợ hãi của tôi...

Vừa nói xong, bất thần Hằng nép sát vào người Trương:

_ Ông Trương ơi! Ông nghe kia kìa...

Rõ ràng có tiếng động thật sự. Trương rút khỏi tay Hằng phóng ngay đến lớn tiếng gọi:

_ Ai đó?! Đứng ngay lại...

Bị uột khỏi tay Trương, Hằng sợ hãi vội chạy theo hét lớn lên:

_ Ông Trương! Ông Trương ơi! Đừng đan tâm bỏ tôi, tội nghiệp!

Nàng vừa hét vừa túm được chéo áo phía sau của Trương rồi xoắn lại trong lòng bàn tay mình, tiếp tục kêu lên thất thanh:

_ Ông Trương ơi! Đừng mà... tôi van xin ông... tội nghiệp tôi lắm ông Trương ơi!

Nhưng Trương muốn khám phá cái bóng đen nào đó hầu đánh tan luận điệu đồn đãi của mọi người từng xôn xao bàn tán ở chợ, mà cũng muốn nhân dịp này làm sáng tỏ bóng ma để cho Hằng được yên lòng không còn sợ hãi nữa, nên cố gở tay ra để chạy theo tìm cho được cái bóng ma thiên hạ đồn đãi đó!

_ Có tôi! Cô đừng sợ gì cả! Cho dù nó là ma đi nữa, tôi cũng thừa sức diệt trừ cái bóng ma đen đỉu đó... ngay trước mặt cô!

Trương vừa dứt lời thì bất thần bóng đen từ phía sau đám bụi rậm vụt nhảy ra, hai tay khẳng khiu cong vòng lại dang ra phía trước mặt. Vì quá bất ngờ Trương chỉ nhìn thấy loáng thoáng trước mắt mình... hình thù cái bóng đen kia trông hệt như một con quái vật, đầu co rụt lại giữa hai vai nhô lên, mái tóc xả buông xuống lòa xòa che khuất cả mặt mày.

Trương chưa kịp hết nổi kinh hoàng thì... cái bóng kia đã lao thẳng đến lấy bàn tay nhọn như móng vuốt của một con ó đen chợp lấy cườm tay Hằng nắm chặt kéo vuột khỏi chàng, cất tiếng cười lên the thé!

Trong lúc Hằng quá khiếp hãi, thì bóng đen này gào lên:

_ Con ma nhà xó ơi! Thử xem phen này mày còn đường nào để chạy trốn thoát được tao nữa không? Con ơi! Mày là con hồ ly tinh trong trang trại nhà họ Vương! Mày chính là một con quỷ cái ác độc... Hôm nay thử xem tao có moi được tim mày hay không? Tao nguyện là đêm nay sẽ uống trọn cả máu mày, ăn trọn cả trái tim mày... Tao sẽ... bằm nát gan mày... mang cho đàn chó trang trại nhà họ Vương mày... để chúng biết cái mùi thịt của mày...

Bóng đen vừa nói vừa siết chặt lấy tay Hằng, khiến nàng kêu rú lên:

_ Ối!... Tôi không... phải... Ối bà ôi, xin buông tôi ra...

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Trương bất ngờ đến nổi không kịp phản ứng. Chàng đứng trơ ra giương mắt nhìn, cho mãi đến khi nghe tiếng thét của Hằng mới giật mình nhảy sổ đến đẩy mạnh bóng đen kia giải thoát cho nàng. Lúc bấy giờ Trương mới nhận thấy rõ ràng đó là một bà già thân hình gầy yếu, mình mẩy xác ve... tóc bạc phơ rối bời dính cả vào mặt mày. Đôi má hóp nhô cao vượt hẳn sóng mũi dẹt nằm bên trên hai làn môi khép lại trông như sợi chỉ vắt ngang. Đặc biệt bà ta có đôi mắt lòi ra bên ngoài, nhờ ánh sáng trăng soi sáng nên trông thấy chẳng khác nào hai tia lửa đỏ rực lên.

Tuy bị xô mạnh, bà ta cũng chỉ bị lảo đảo gượng lại đứng vững đoạn đưa tay chỉ về phía Hằng thét lên:

_ Con hồ ly tinh kia, mày có biết tao đã trông đợi mày suốt mấy đêm liền không? Mày đã nhẫn tâm giết chết con tao, tao đã phải chịu bao nhiêu đau đớn vì nhớ thương nó... Tao đã nguyện với trời đất là quyết chí trả mối thù này... Nếu mày... muốn sống thì hãy mang... xác nó trả lại cho tao... bằng không thì tao sẽ banh thây xé xác mày để cho oan hồn nó không còn ngậm hờn sưới chín suối nữa!

Trương không thể đứng nghe giọng the thé của bà già kỳ quặc kia xỉa xói Hằng, bèn thét lên mắng trả:

_ Mụ già kia! Câm ngay mồm lại!

_ Hả? Mày là ai? Mày muốn gì?

_ Không cần mụ phải biết là ai! Tôi chỉ cần mụ cút ra khỏi nơi này và từ nay trở đi không được quyền xâm phạm đến cô ấy. Biết không?

Không đáp lại lời Trương, bà ta nhảy thẳng đến nơi Hằng đang đứng, xé toang cả lớp áo ngoài của nàng. Quá hoảng sợ Hằng thét lên:

_ Cứu tôi, ông Trương ơi! Đừng để bà ấy... đánh tôi nữa...

_ Đừng... đừng bà ơi!... bà đừng đánh tôi, đừng giết tôi... Tôi chẳng biết gì cả...

Trương đã đứng bên cạnh Hằng nắm chặt lấy tay bà lão siết mạnh. Có lẽ vì quá giận dữ, Trương không nương tay, khiến bà ta quá đau đớn thét lên buông hẳn tay Hằng ra. Trương dõng dạc cảnh cáo:

_ Tôi sẽ bóp nát xương tay này ra thành cám vụn... nếu bà...

Vừa nói Trương vừa quặt cánh tay mụ già này ra phía sau khiến bà ta la lên như tuồng heo bị chọc tiết.

_ Ối, cái thằng trời đánh thánh vật... Mày cũng là... ối... ối... mày... theo nó giết chết mất con già... đau khổ này...

Trương cảm thấy đã có thể buông mụ ra để săn sóc các vết thương nơi cánh tay Hằng. Nhưng khi chàng vừa buông ra bà ta đã túm ngay lấy chàng cấu xé! Bà lão như con thú hoang dả bị trọng thương cứ lao vừa cấu xé cho bằng được!

_ Mày là đứa khốn nạn... Mày ở đâu bỗng dưng ngăn cản tao giết con hồ ly tinh nhà Vương này?

Trương phải cố hết sức lực để cố thoát, nhưng mụ chẳng khác nào một con thú dữ lồng lộn cắn vào cánh tay chàng đứt cả thịt máu me tuôn ra... Lần này Trương phải tận dụng cả sức lực xô mạnh mạnh ra, nhưng vì không muốn bà lão này bị thương nên vừa thấy ngã xuống chàng đã vội lao theo để nắm giữ bà ta khỏi bị ngã vào tảng đá trên vệ đường gần đó.

Lúc bấy giờ Hằng ôm mặt khóc lên nức nở bỏ chạy thì... bất thần va nhằm vào một người khác... đang chạy đến, khiến nàng lại hoảng hốt đâm ra vấp phải gốc cây bên cạnh ngã nằm sõng soài trên mặt đường. Bóng người kia không đứng lại, vẫn một mạch chạy ngay đến chỗ Trương đang đứng hét lên như ra lệnh:

_ Buông ra!

Tiếng thét của người này làm Trương sửng sốt ngẩng mặt lên nhìn chăm chú. Chàng không khỏi ngạc nhiên đang trong cơn hỗn loạn giữa đêm hôm nơi hoang vắng này lại bất thần xuất hiện thêm một thanh niên trông có vẻ cao ráo mạnh khỏe từ đâu đến can thiệp.

_ Anh... anh là ai? - Trương lên tiếng hỏi.

Người thanh niên xô Trương ra một bên vội đưa tay kéo bà lão vào lòng mình, trong lúc bà ta còn trong cơn giận dữ, miệng vẫn còn gào thét ầm ĩ dang hai tay lên như chực vồ lấy con mồi:

_ Con hồ ly tinh đâu rồi? Hả? Đừng để nó... sẩy chạy mất đi!

_ Mẹ, mẹ ơi!

_ Mày là ai? Sao dám gọi tao bằng mẹ?

_ Con đây mà mẹ! mẹ tỉnh lại đi... Thanh đây này...

Bà lão hơi khựng lại giương mắt ra nhìn...

_ Mẹ nhìn kỷ xem phải không?

Lúc bấy giờ bà lão như bừng tỉnh, trở lại trạng thái bình thường... Và, bà bỗng ôm siết con trai vào lòng khóc lên nức nở:

_ Thanh ơi! Mẹ đã bắt được nó rồi...

_ Mẹ bắt ai? hãy tỉnh lại đi mẹ...

_ Không, mẹ nói thật mà... nó... nó đâu rồi?

_ Nó nào hả mẹ?

_ Con hồ ly tinh nhà họ Vương đó...

Như biết mẹ mình nói gì, chàng thanh niên kia cúi xuống nói vào tai mẹ:

_ Để con đưa mẹ về... Con chạy tìm mẹ từ nảy đến giờ... lần sau mẹ đừng đi như thế này nữa, lỡ rủi ro nguy hiểm...

Trương nhìn hai mẹ con bà lão và bỗng chàng thanh niên kia cũng đưa mắt nhìn chàng. Bốn mắt gặp nhau một lúc, Trương lên tiếng trước:

_ Thưa... ông anh.. hình như là bác gái...

_ Vâng... mẹ tôi thỉnh thoảng lên cơn...

_ Không nên để bác chạy lang thang... tôi đã bị bác...

Nhìn vào vết thương trên cánh tay Trương, thay vì lên tiếng xin lỗi thì chàng thanh niên tỏ ra giận dữ :

_ Cám ơn ông đã dạy...

_ Không... không, ông anh hiểu lầm câu nói của tôi... Sở dĩ tôi đưa lời đề nghị này là muốn tránh các hậu quả không hay cho những kẻ khác... và kể luôn cả bác gái nữa...

_ Tôi biết chuyện này thưa ông... Và, tôi cũng được biết luôn cả ông là ai nữa?

_ Ông anh biết tôi? Vậy có thể cho tôi biết là ông anh nhận được ra tôi là ai?

_ Ông là một nhà văn... một nhà văn nổi tiếng... vừa dời nhà về đây ở... Nhưng mà dù là nhà gì cũng vậy, tôi thành thật khuyên ông không được can thiệp vào chuyện của người khác trước khi hiểu rõ được vấn đề...

_ Tôi chưa hề can thiệp chuyện của bất cứ ai, mà chỉ có bảo vệ cho những người bị rủi ro như trường hợp cô gái đang đứng ôm mặt khóc kia bị ... bác gái a vào cấu xé... rất có thể làm nguy kịch đến tính mạng!

_ Tôi xác nhận với ông là mẹ tôi tuy có bất bình thường, nhưng chưa hề làm ai bị nguy hại cả!

Trương không còn dằn được cơn bực tức, liền đưa tay chỉ Hằng đang nằm dưới đất cách đó không bao xa:

_ Tôi chưa hề biết nói dối... Ông xem kia kìa... người thiếu nữ kia, nếu không có tôi can thiệp kịp thời thì nàng sẽ ra thế nào trước sức mạnh của một người... mất trí khi bị nổi cơn?

Lúc bấy giờ Thanh mới đưa mắt nhìn Hằng đang nằm khoanh tròn lại cạnh một mon đá trắng... và ah ta không tỏ ra một chút xúc động nào, còn hất hàm lên hỏi Trương:

_ Ông bảo người thiếu nữ đó?

_ Vâng! Không còn ai nữa, ngoài nàng - nạn nhân của bà cụ...

_ Vậy, ông có biết gì về lý lịch của người thiếu nữ đó không? Tôi thiết tưởng ông chưa hiểu rõ câu chuyện giữa chúng tôi thì tưởng không nên xen lấn vào...

(còn nữa)

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002