Đại Chúng số 108 - ngày 16 tháng 10 năm 2002

CHUYỆN MỘT TẤM HÌNH

Đạt Luận ghi lại

Chúng tôi nhận được một email của bạn hữu pass qua báo chúng tôi. đây là một bài được đăng trên báo Con Ong (cali) khá lâu. Có một thời gian gây sôi động khá lớn. Vã lại lúc đó câu chuyện này xảy ra thì chúng tôi có biết, nhưng tại Sài Gòn thì bị chế độ kiểm duyệt ngặt nghèo của VNCH II, nên khi qua đây USA thì chúng tôi thấy tấm hình danh tiếng này. Nhưng quả thật cho đến ngày hôm nay, nếu chúng tôi không nhận được Email của bạn hữu gởi qua thì chúng tôi vẫn đinh ninh... Bom Napalm (Bom lửa) do phi cơ Skyraiders bay đến và bỏ xuống là của quân đội Hoakỳ, nhưng thật sự không phải vậy. Hiện nay chúng tôi có lưu tập tài liệu này rất kỷ vì nó gây nhiều mối thương đau và uất hận. Hận ai bỏ bom. Tại sao Việt cộng làm cho dân lành vô tội bị vạ lây vậy?

Xin mời bạn đi vào câu chuyện này.

CÂU CHUYỆN THẬT VỀ MỘT TẤM HÌNH

Bà Nhàn, San Francisco

Tấm hình một em bé trần truồng bị phỏng vì bom đã làm chấn động lương tâm mọi người vào thập niên 1970. Tấm hình này xuất hiện trên báo chí, có lúc thì rầm rộ, có lúc hình như người ta đã quên hẳn nó. Đến năm 1989, nó lại được hâm nóng trở lại bằng một câu chuyện, do chính nạn nhân, cô bé bị phỏng vì bom năm 1972, nay là sinh viên du học tại Cuba, đi nói chuyện về đ? tài "THA THỨ".

Trên tờ Việt Mercury, ấn bản bằng tiếng Việt của tờ San Jose Mercury News, số 76, ngày 7-7-2000, tấm hình này được đăng lên cùng với bài viết có tựa đề "Hoàng gia Anh triển lãm hình Nick Út", trong đó có nói về tấm hình này như sau: "...một bé gái trần truồng chạy trốn bom napalm do phi cơ Mỹ dội ở Trảng Bàng 25 dặm về phía Tây Saigon năm 1972"

Nhận thấy những lời viết trên đây hoàn toàn trái ngược với những tài liệu mà chúng tôi thu thập được và vì đây là một vấn đề quan trọng, không thể nào gây cho độc giả hiểu lầm chỉ vì sự vô tình hay cố ý của người cầm bút, chúng tôi xin ghi ra đây tất cả những gì mà chúng tôi đã được đọc qua báo chí hầu có một nhận xét chính xác, khách quan hơn.

Trên tờ Los Angles Time ngày 20-8-1989 có đăng tấm hình này với một bài viết giới thiệu Kim Phúc, cô bé bị phỏng cách đó 17 năm như sau:

"...Kim Phúc hiện là sinh viên du học tại Cuba, cô không phải là đảng viên Cộng Sản, cũng không phải là thành viên của một tổ chức nào. Cô rất say mê sự hòa giải. Tháng 9 tới đây cô sẽ qua Mỹ 3 tuần lễ để cổ vỏ cho sự hòa giải giữa hai dân tộc..."

Merler Ratter người bảo trợ cho chuyến đi này đã tuyên bố "không ai có khả năng hơn Kim Phúc để hàn gắn vết thương, đem đến sự hòa giải tha thứ lẫn nhau. Nếu Kim Phúc đã có thể tha thứ được thì tại sao người khác lại không?" Và người tổ chức cho chuyến đi này là Don Luce một nhà báo rất có ác cảm với VNCH đã gây nhiều tai hại trên mặt thông tin như vụ "Chuồng Cọp Côn Sơn" chẳng hạn. Tuy nhieân, cũng theo bài báo này thì chuyến đi của cô Kim Phúc bị hoãn vô thời hạn vì "lý do sức khỏe của cô Kim Phúc không được khả quan". Bài dịch của Giáo Móc sau đó có đưa thêm một chi tiết là trước đó vài ngày, Đoàn Văn Toại, người cổ võ cho bang giao Việt Mỹ, đã bị bắn nhưng thoát chết tại Fresno.

Câu chuyện về tấm hình từ đó chìm vào quên lãng. Cho mãi đến năm 1992 có tin Kim Phúc cùng chồng mới cưới trên đường hưởng tuần trăng mật từ Mạc Tư Khoa trở về Cuba, đã xin tị nạn chính trị tại Canada. Tại đây cô đã tâm sự với báo chí cũng như các hãng thông tấn là "Cô không muốn ai quấy rầy cô, vì những chuyện xảy ra trong quá khứ, cô muốn được yên ổn sống bên gia đình". Ngay trên tờ báo Life naêm 1995, cô cũng nói rằng:

“...Tôi luôn luôn bị bắt buộc đi đây đi đó dưới sự điều khiển của Cộng Sản Hà Nội. Tấm hình đã làm cho tôi rất nổi tiếng, nhưng nó đã làm cho cuộc đời tôi không như ý tôi muốn".

Thế nhưng... người ta đã không để cho cô yên, và câu chuyện thật về một tấm hình đã bắt đầu từ đó. Cách đây 5 năm, đúng vào ngày lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ 11-11-1996, Kim Phúc đã xuất hiện tại Đài Chiến Sĩ Trận Vong Hoa Thịnh Đốn. Buổi lễ do một nhóm cựu quân nhân Hoa Kỳ thuộc thành phần phản chiến đứng ra tổ chức. Trước hàng ngàn người lính cũ của quân đội Mỹ, bằng một giọng nói nghẹn ngào cảm động, Kim Phúc đã đưa ra một thông điệp “Hòa Bình và Tha Thứ". Bà nói với họ rằng: "Ngày hôm nay, nếu tôi có thể đối diện với người phi công dội bom, tôi sẽ nói với ông rằng: thưa ông, chúng ta không thể đổi thay được lịch sử, nhưng chúng ta nên làm những điều tốt đẹp cho hiện tại này và cho tương lai mai sau được hòa bình yên ổn".

Ngay sau khi Phan Thị Kim Phúc nói những lời trên với cử tọa, mà như trực tiếp với người phi công, thì một người đứng phía dưới cử tọa đã viết một mảnh giấy nhờ cảnh sát đưa lên khán đài cho Kim Phúc. Mảnh giấy ghi rằng "Kim, tôi chính là người ấy". Kim Phúc bước vài bước, đứng sững lại. Người phi công đã dội bom, mà nói cho đúng hơn, là người phi công đã hạ lệnh dội bom xuống Trảng Bàng năm xưa, nay là mục sư 49 tuổi và đứa bé gái 9 tuổi ngày xưa nay đã 33 tuổi, họ ôm lấy nhau. Kim Phúc dang rộng đôi tay, ông mục sư đã ngả vào đôi cánh tay ấy mà khóc và nói: "Tôi xin lỗi, tôi hết sức xin lỗi". Kim Phúc vỗ vào lưng John Plummer, người phi công ngày xưa, mà nói rằng: "Không sao, không sao. Tôi tha thứ. Tôi tha thứ".

Những gì đã xảy ra vào buổi lễ hôm đó, tất cả báo chí đều đăng tải đúng sự thật. Riêng đoạn văn trên đây chúng tôi đã tóm tắt từ bài viết của Nguyễn Bá Trạc có tựa đề "Chuyện tấm hình của một cô bé trần trưồng gây mộng mị cho một mục sư người Mỹ".

Từ những tài liệu rời rạc, nhà văn Nguyễn Bá Trạc đã đúc kết thành một câu chuyện cao cả, nói về lòng tha thứ của một nạn nhân đối với người đã gây nên tội. Ông Trạc đã bỏ công nghiên cứu, sưu tầm rất tỉ mỉ về bao nhiêu triệu tấn bom đã thả xuống Việt Nam, về nỗi đau đớn vì những vết sẹo trên người Kim Phúc cũng như sự hối hận dày vò của người phi công John Plummer. Trong suốt hai mươi mấy năm, tấm hình ấy đã trở thành những cơn ác mộng cho John Plummer, ông tìm quên trong rượu chè, say sưa li bì. Thế rồi tôn giáo thức dậy trong tâm tư, ông quyết định dâng mình cho Thượng Đế. Vào ngày 11-11-1996, khi biết rằng Kim Phúc sẽ có mặt tại Hoa Thịnh Đốn, mục sư John Plummer đã bảo rằng: "Tôi biết chính là Thượng Đế đã sắp đặt tất cả mọi thứ”.

Ông Trạc viết nhiều, nhieàu thởù laém, nhưng lại thiếu một chi tiết quan trọng, đó là lời cô Kim Phúc nói với các hãng thông tấn khi tị nạn tại Canada là cô "bị Cộng Sản Hà Nội điều khiển". Mặc dù bài viết của Nguyễn Bá Trạc có những hai phần kết luận. Phần thứ nhất, Nguyễn Bá Trạc đồng ý với Kim Phúc là còn hàng ngàn, hàng vạn người như Kim Phúc mà không ai được chụp tấm hình nào cả. Phần thứ hai là nạn nhân Kim Phúc đã đưa ra thông điệp hòa bình và tha thứ gửi đến các cựu chiến binh Hoa Kỳ đã tham chiến tại Việt Nam.

Nhưng những ai theo dõi câu chuyện Kim Phúc đều thấy vẫn còn thiếu một đoạn kết chính xác nhất, rõ ràng nhất, mà chỉ có bài viết của nhà bình luận Hà Nhân với tựa đề “Đức Tha Thứ” đăng trên Việt Nam Nhựt Báo số 3152, ngày 24-11-1998 mới nói lên hết được sự thật về câu chuyện của tấm hình này:

"...số là trên tờ báo Baltimore Sun, một tờ báo có uy tín ở miền Đông, sau đó đã mở cuộc điều tra và số ra ngày 14-12-1997 có bài lật tẩy vụ sắp xếp cho mục sư Plummer mạo nhận là người đánh bom làm cô Kim Phúc bị thương. Phái viên thông tấn AP và tờ Washington Post từng đăng câu chuyện này, kiểm chứng lại tin của Baltimore Sun cũng xác định rằng Plummer mạo nhận và phi vụ ấy là của không lực Việt Nam Cộng Hòa. Tờ Christian Journal số ra ngày 12-01-1998 cũng xác định tương tự.

Tất cả những bài báo trên đều xác nhận rằng đại úy John Plummer chỉ là một sĩ quan làm việc văn phòng, không hề lái phi cơ, cũng không có quyền xin oanh tạc cũng như xét định yêu cầu xin oanh tạc. Chính vị trung tướng Hoa Kỳ, cấp trên của Plummer và các bạn cùng đơn vị với ông ta đều xác nhận điều đó. Và sau đó, chính mục sư Plummer cũng đã công khai nhận lỗi trên tờ Baltimore Sun."

Bàn về vấn đề này, thiếu tá Ronal N. Timberlake, nguyên phi công thuộc sư đoàn I Không Kỵ ở căn cứ Bearcat Biên Hòa đã gởi cho các báo kể cả báo tiếng Việt một bài báo có đoạn như sau:

"...việc cô Phúc "tha thứ" có thể là do lòng chân thành, nhưng lòng chân thành đã bị vô hiệu hóa vì một lời nói láo trắng trợn. Đáng lẽ cô ta nên nói lời tha thứ ấy với các phi công Việt Nam Cộng Hòa dự trận đánh Trảng Bàng thì may ra còn có ý nghĩa hơn" Và ông Timberlake cũng nhắn gởi với những người tỵ nạn Cộng Sản rằng: "Chúng tôi - những người chiến đấu cho tự do của nhân dân Việt Nam - đã bị bêu xấu mà chưa có các cựu chiến binh nào trước chúng tôi phải chịu như vậy trên chính đất nước chúng tôi. Tôi mong mỏi rằng những người mà vì họ chúng tôi đã chiến đấu, đã đổ máu và vì họ, chúng tôi bị mất bạn bè tin cẩn và tuổi thơ ấu quý báu, sẽ giúp chúng tôi trong cuộc tranh đấu để đính chính những lời nói láo về chúng tôi".

Chính vì lời kêu gọi của Thiếu tá Ronal N. Timberlake và cũng để tiếp tay với nhà bình luận Hà Nhân, chúng tôi phải lên tiếng về những giòng chữ đăng trên tờ Việt Mercury khi mà trong tay chúng tôi có đủ tài liệu về câu chuyện của cô Kim Phúc. Nếu không làm thì chúng tôi sẽ mang tiếng là vô ơn với Quốc Gia đã cưu mang mình. Cộng Sản là những người cùng chung một dân tộc, cùng sống trên một mảnh đất, cùng nói chung một thứ tiếng, đã tàn bạo trấn lột người dân khiến họ phải bỏ nước ra đi, đến một Quốc Gia xa lạ lại được cưu mang giúp đỡ, chẳng lẽ chúng ta đành ngoảnh mặt làm ngơ để cho kẻ khác lợi dụng truyền thông nhục mạ 58 ngàn người lính Hoa Kỳ đã hy sinh cho sự tự do của chúng ta hay sao?!!!

Tấm hình này với lời ghi chú của bài viết trên tờ Mercury "Cô bé chạy trốn bom napalm do phi cơ Mỹ dội" người đọc sẽ thấy ngay tội ác của Mỹ, sẽ lên án Mỹ xâm lăng cũng như tuyên truyền của Việt Cộng đã và đang làm hiện nay.

Nhưng cũng tấm hình này trên tờ báo Life 1995 với lời ghi chú rằng: “Không quân của Quân Lực VNCH đã thả bom napalm của Mỹ gần chùa, nơi mà cô gái chín tuổi và gia đình đang trốn bên trong, tại Trảng Bàng, một quận lỵ đang bị bao vây bởi quân đội Cộng Sản Bắc Việt”, người đọc sẽ thấy ngay tội ác của Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam. Trảng Bàng là một địa danh thuộc miền Nam Việt Nam, tại sao lại có sự hiện diện của quân đội Cộng Sản Bắc Việt vào năm 1972? Thử hỏi nếu Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam không có mộng xâm lăng miền Nam, nhuộm đỏ cả Đông Dương thì tấm hình cô bé trần truồng này liệu có hay không? Do đó, không quân của Việt Nam Cộng Hòa mà có dội bom, dù cho là bom napalm đi nữa thì đó chỉ là hành động tự vệ chính đáng mà thôi.

Trong chiến tranh, chết chóc, thương tích do bom đạn gây ra là chuyện thường tình. Tổng Thống Clinton cho dội bom Kosovo mà lại dội nhầm vào tòa đại sứ Trung Cộng thì sao? Cùng ngày 11-11-1996, cô Kim Phúc còn nói với cử tọa rằng: "Đằng sau tấm hình chụp tôi còn có hàng ngàn, hàng ngàn người khác của dân tộc tôi, họ đã chịu đau đớn, đã bỏ mình, cuộc sống đã bị hủy diệt...tất cả những nạn nhân ấy đều vô phước vì không ai chụp cho họ tấm hình nào cả".

Vâng, đất nước của chúng ta đã có biết bao nhiêu là nạn nhân đã bị chết đau đớn, chết tức tưởi, chết oan khiên, chết không phải vì bom đạn vô tình mà chết vì chính bàn tay của kẻ đồng loại đã mang chủ nghĩa ngoại lai vào, đưa dân tộc Việt Nam vào con đường lạc hậu và làm chư hầu trong đế quốc Cộng Sản.

Khi Kim Phúc chưa chào đời, thời điểm 1954-55, với sự chỉ huy của Hồ Chí Minh quyết đi theo con đường chuyên chính vô sản đã thi hành chính sách cải cách ruộng đất, hàng trăm ngàn nạn nhân đã bị xử tử chỉ vì tội có vài mẫu ruộng, dăm con bò, ba con trâu...

Tết Mậu Thân, 1968 lúc đó Kim Phúc mới 5 tuổi, chiếm Huế chỉ trong vòng một tháng, Việt Cộng đã cho chôn trên ba ngàn người ở những mồ chôn tập thể, trong số những nạn nhân còn có các giáo sư người Đức, người Pháp, Mỹ, tất cả bị trói bằng dây kẽm gai, bị bắn hoặc đánh bằng cán cuốc vào đầu, có người bị chôn sống khi xác được bới lên thịt hãy còn tươi!

Với các học sinh trường tiểu học Cai Lậy cùng lứa tuổi với Kim Phúc, các em có tội tình gì mà Việt Cộng bắn B.40 vào trường làm banh xác các em ra từng mảnh! Cũng như hình ảnh 7 nạn nhân của gia đình viên sĩ quan cảnh sát, nhân viên của tướng Nguyễn Ngọc Loan, đã bị tên Bảy Lốp bắn chết khi Cộng Sản Hà Nội ra lệnh cho quân đội Cộng Sản Bắc Việt tràn vào Saigon trong giờ giới nghiêm vào dịp Tết Mậu Thân, là thời gian đã được hai bên công nhận là ngưng bắn trên toàn lãnh thổ Việt Nam.

Đến năm 1975 gọi là thống nhất đất nước với khẩu hiệu “Không có gì quý hơn độc lập tự do”, ấy thế mà biết bao nhiêu nạn nhân đã chết trong tù đày, lao lý, bỏ mình nơi rừng thiêng nước độc, chìm đắm trên biển cả hãi hùng. Bao nhiêu thanh niên đã bị huy động qua Cam Bốt để trở thành phế nhân bởi bom đạn do chính người anh em Trung Quốc “môi hở răng lạnh” dậy cho thằng em háo thắng lúc dựa vào Tàu, lúc rúc vào Nga!

Kim Phúc có thể chưa biết được những sự kiện nêu trên, nhưng những người cầm bút như Nguyễn Bá Trạc, như Nguyễn Hoàng Nam chắc hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết là hàng triệu nạn nhân kể trên của dân tộc chúng ta, họ đã vô phúc, thật quá vô phúc vì họ đã không được ai chụp cho một tấm hình nào cả!!!

Từ khi tị nạn chính trị ở Canada, Kim Phúc đi rao giảng “Hòa Bình Tha thứ" khắp nơi, được bầu làm "Đại Sứ Hòa Bình của Liên Hiệp Quốc". Với chức vụ này, Kim Phúc càng bận rộn tại các nhà thờ Tin Lành, đứng ra gây quỹ cho "các trẻ em nạn nhân của chiến tranh Việt Nam". Mang tiếng là tị nạn chính trị mà Kim Phúc chưa bao giờ tiếp xúc với một cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản nào cả! Không ai trách Kim Phúc, vì cô ta chỉ là nạn nhân của chính sách Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam.

Ngày 8-3-2000, Kim Phúc xuất hiện trên talk show của bà Oprah Winfrey đài ABC. Cũng với bổn cũ soạn lại, cô ta nói rất nhanh như sợ 15 phút không đủ cho cô thuyết giảng hết bài "Hòa Bình Tha Thứ". Tiếc rằng bà Oprah Winfrey không phải là mục sư Plummer cho nên bà đã không vỗ ngực "lỗi tại tôi, lỗi tại tôi" khi nghe Kim Phúc nhắc đến hai chữ “Tha Thứ”. Ngược lại bà nhìn Kim Phúc một thoáng ngạc nhiên chờ đợi, Kim Phúc vội vàng nói rất khẽ "Tôi tha thứ những gì đã làm tôi đau khổ".

Kẻ đáng được nghe câu nói này phải là cái xác khô đang nằm tại Ba Đình. Chính y đã gây ra cuộc chiến tranh làm chết 3 triệu người, mang biết bao nhiêu tai họa khổ đau cho đất nước. Chỉ khi nào cái xác khô này bị quăng ra khỏi Ba Đình, đảng Cộng Sản bị xóa trên điều 4 Hiến Pháp của “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ấm no hạnh phúc" thì may ra dân tộc Việt Nam mới thật sự có tự do dân chủ và nhân quyền.

Riêng những kẻ biết rõ sự thật như thế mà giờ này vẫn còn lợi dụng những vết sẹo trên người Kim Phúc để đi tuyên truyền cho tội ác là một hành động đáng ghê tởm. Và "đồng lõa với tội ác chính là tội ác".

Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã nói "một con chó bị xích nó vùng vẫn để thoát khỏi và khi được cởi xích, nó nhảy cởn lên mừng rỡ, huống chi con người đã bị cùm trói hơn nửa thế kỷ nay, thế mà nỡ nào lại dùng ngòi bút của mình để ca ngợi cái cùm cái xích, ca tụng những kẻ trói mình thì... Đây chỉ là vấn đề liêm sỉ."

Xin mượn lời nhà thơ Nguyễn Chí Thiện kết thúc bài viết hôm nay.

Nhàn, San Francisco

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002