|
|
|
|
TRANG THƠ
Sông hồ bạt gió, cánh chim bay Về với trời mây bỏ tháng ngày Chân bước nhịp buồn theo hải điểu Giữa không gian lạnh giá heo may… Một chút nỗi niềm riêng với thu Hương đê m phảng phất giọt sương mùThinh không vang vọng lời ru hát Tiếc nhớ làm sao… thu hỡi thu ! Từ đây ta gọi cố nhân thôi Trôi dạt về đâu giữa đất trờiBiết thuở nào tình ta hội ngộ Xa rồi…thương nhớ chẳng phai phôi ! Đây nỗi niềm riê ng ta với thuĐê m nghe tiếng sóng vỗ xa bờDư âm ngày cũ còn đâu đó Thu nhớ, thu buồn , thu ước mơ… Thương ai tro bụi giữa sơn khê Mỗi độ thu về dạ tái tê Từng chiếc lá rơi mà chạnh nghĩ Đời người ngắn ngủi tựa cơn mê …Thu nầy người đã bỏ ta đi Thì những thu sau có nghĩa gì ? Lặng lẽ mình ta nhìn lá đổ Nhớ tình, tình đã bỏ ra đi…
Em đọc cuốn Liễu Sinh Thoát Tử Cả ngày qua ròng rã suy tư Kiếp nhân sinh phù du tan hợp Hãy vội quay tìm hướng nẻo tu… Cát bụi cũng trở về cát bụi Tranh đua gì trong chốn càn khônTiền tài danh lợi ngày nào đó Nhắm mắt xuôi tay, giữ được không ? Phật dạy vô thường chung bể khổ Trầm luân một kiếp giữa gian nan Ta bà vẫn đục đua chen mãi Bến khổ bờ mê lụy xác phàm… Trăm năm ngắn ngủi có là baoThoáng chốc sương pha trắng mái đầu Tạo hoá có sinh là có tử Giữ cho mình tâm đạo bền lâu… Em đọc em buồn quá chị ơi ! Thương em và thương cả cho người Hữu duyên còn biết đường tu niệm Lắm kẻ phàm phu chỉ hại đời ! Tuổi đời vội vã chóng qua mauMột thoáng phù du tựa bóng câu Nhớ thuở xuân xanh mà tiếc nuối Thời gian chẳng đợi chẳng chờ đâu … Mắt môi đã bạc với gian truânTóc cũng buồn rơi theo tuyết sương Bởi lẽ đ ?c rồi thêm chán ngánHơn thua chi nữa cõi vô thường ! Em bây giờ cũng buồn như chị Cha mẹ quy tiên…thân cút côi Xứ lạ đêm đê m lau ngấn lệVu Lan về thêm tủi mà thôi…
Yêu là chết trong lòng một ít, Vì mấy khi yêu chắc được yêu.
Dù biết "yêu là chết lòng một ít", Sao vẫn còn ao ước được yêu hoài, Đê m trằn trọc mưa về theo thời tiết,Phút mơ màng, vọng tưởng dáng hình ai. Em bỗng đến vớI hơi hương thanh khiết, Áo trắng tinh mầu tuyết ban mai, Làn da mịn , đôi má hây ửng đỏ, Suối tóc huyền, lơ lẳng, ghẹo đôi vai. Xinh như thác nước rơi từ đỉnh nọ, Giữa mây chiều xanh biếc chốn Bồng Lai, Ta đắm đuối trong ngắm nhì n sôi nổiNhững đường cong nét uốn thật tuyệt vời, Hồn lâng lâng ngỡ Thiên Đàng lạc lối, Lòng ngất ngây theo rung cảm đày vơi. Giấc mơ say... chợt tiếng đâu vọng di, Tỉnh mng rồi...phòng rỗng trống than ôi ! Lại sầu đau và đợi chờ vướng vít, Bóng thân thương ấp ủ chẳng lúc rời. Tình đượm thắm lưu luyến mãi tim tôi, Dù biết yêu là chết lòng một ít !
o Gió Xuân ve vuốt cành đào, Nhởn nhơ bướm lượn sà vào lòng hoa. Bướm hoa xoắn xít mặn mà, Trời mây thơ mng chan hoà tình Xuân. Ngắm nhìn cảnh vật bâng khuâng, Xuân nay đơn chiếc xót thân ngậm ngù i.Có vui cũng chỉ chốc thôi, Gượng xem hoa bướm chào mờI Xuân sang. Nắng Xuân sưởI ấm nẻo đà ng,Mật hoa ngào ngạt, bướm càng đê mê. Hoa xinh, tình bướm tràn trề, Say hoa bướm tỏ ra bề lả lơi. Trông lên lơ lửng mây trờI, Những mong gió đến cuốn trôi thà nh sầu !Đừờng đời thấm thoát qua mau,Trăm năm ví thử bóng câu lướt mà nh.Tình sao sớm biệt mong manh, Xót xa thương nhớ cũng đà nh lặng thinh.Chợt nhìn trở lại cây cành, Hoa đà o còn đó ... bướm xanh đâu rồi ?Đón Xuân đà o nụ nở tươi,Hương Xuân ngát lối...đâu ngườI, năm xưa . Uớc gì có rượu say sưa, Cho xao sầu mun... quên mưa trong lòng.
Ta ước cùng nhau đến bạc đầu, Uyên ương liền cánh tựa bên nhau, Làm đôi bướm trắng trao duyên mãi, Ai có ngờ đâu vạn cổ sầu. Tố-Uyển em ơi đã hết rồi,Những đêm trăng dõi mái mái đầu soi, Đôi ta kề sát bên hiên vắng Thôi thế yêu nhau chẳng tiếc lời. Những buổI bình minh rực nắng hồng, Cỏ cây còn đọng giọt sương trong, Ngắt hoa em cắm lên vành tóc, Anh mỉm cười khen đẹp lạ lù ng !Những buổi trưa Hè bóng ngả nghiêng, Bên em anh kể chuyện hàn-huyên, Lá vàng tơi tả rơi trên tóc, Em bảo tình ta lá cũng ghen. Những buổi hoàng hôn xuống bến sông, Bên anh em dạo tiếng tơ đồng, Chim chiều ríu rít trong hoa lá, Anh bảo chim kia cũng thấu lòng. Tình ta hưởng đẹp trọn ngày xanh, Chị Nguyệt than ôi dối chúng mình, Nát ngọc châu chìm hoa vắng số Cho ngày Xuân thắm lỗI duyên lành. Định mạng em ơi quá đớn đau, Giờ đây lò ng trĩu mối ưu sầu,Thời gian không xoá mờ kỷ niệm, Hận tình đằng đẵng dễ nguôi đâu.
Nous avions juré de vieillir ensemble Formant dans l'air un couple d'oiseaux dont les ailes se touchent, Mais le sort en a décidé autrement. Qui donc s'attendait à ce chagrin violent ? Mon amour c'est fini ! Les agréables nuits où la lune éclairait nos têtes, Côte à côte sous la véranda déserte Nous échangions des paroles d'amour sans nous lasser. Les matins calmes, des les premières lueurs de l'aurore, Les gouttes de rosée sur les feuilles perlaient encore ; Tu coupais une fleur, la piquais dans tes cheveux. Je te congratulais :"Quelle merveille ! Vénus apparaýt en ces lieux !" Les après-midi d'été sous l'ombre des arbres, On se racontait des histoires interminables. Les feuilles jaunes, jalouses de notre intimité, Tourbillonnaient autour de nos têtes, quelles vilaines trouble-fêtes. Les crépuscules au bord de l'eau, Ta guitare me faisait écouter des airs langoureux. Les oiseaux entonnaient leur chant du soir pour égayer les amoureux. Oh ! Que la vie était belle. Que nous étions heureux ! Notre amour durait-il au moins jusqu'à l'été de notre vie ? Hélas, la vieille lune nous a trahis. La jade est brisé, la belle fleur fanée avant l'heure. En pleine jeunesse, quel malheur ! Les années passent, Mais les souvenirs sont tenaces. Il est ineffaậable cet éternel chagrin. Ansi va le destin.
Bình minh rực rỡ ngoài kia Đù a qua khe cửa loé tia nắng vàng,ve sầu rền rĩ âm vang, Giật mình tỉnh giấc rn ràng con tim. Hàng me rợp bóng im lìm, Bướm hoa khoe sắc, muông chim gọi tình, Trên cao mây bạc đổi hình, Giai nhân lấp ló ẩn mình dưới cây, Phượng cười rực rỡ đỏ hây, Bầu trời xanh ngắt nơi đây Hạ nồng, Lối đi in gót chân hồng, Lối về ai đứng đợi trông tì nh dài,Bên rào có khóm hoa lài, Ngắt nhanh mt đoá đem cà i thư xanh,Cho thơm lời lẽ chân thành, Cho say tình chớm ai dành cho ai. Tơ vương trong chốn trang đà i,Cung lòng dào dạt theo bài hoan ca, Si mê đậm nước mắt ngà, Tình nồng như nắng, bao la như ngàn. Thủy chung không dứt tiếng đàn, Trái tim mng mỵ... thời gian hoá già, Tóc xanh rồi sẽ bạc ra, Mắt mờ chân chậm có ta có mình,...
Năm xưa,... Ta nắm níu đời này, Lao đao... Trong buồn tủi đắng cay, Ra đi ... Bỏ quê hương kỷ niệm, Chỉ còn ... Chữ Tự Do trong tay. Tung bay ! Giải thoát cho chính mình, Tung bay ! Xa khỏi chốn điê u linh,Tung bay ! Theo tình yêu Thượng Đế, Tung bay ! Vào được chốn an bình. Gặp nhau... Nơi xứ người đất lạ, Quen nhau... Vì nghệ thuật văn hoá, Cho nhau... Tình Đồng Hương mặn mà, Chia nhau... Trời Tự Do bao la...
Em là giọt nắng lung linh Từ muôn kiếp trước tái sinh chốn này Thành hoa toả ngát hương say ĐờI thơm dáng lụa, ta ngây ngất hồn. Biển xanh loáng ánh hoàng hôn Em về gót nhẹ phố xôn xao mừng. Hồn ta mt cõi sầu rưng, Nhìn thành quách cổ bỗng dưng u hoài ! Bên em quên những tàn phai, Xót phương trời ấy...biết mai có vàng ?! Ôm đà n dạo khúc xuân sang,Cảm màu hoa úa mun màng nắng thơ. Đợi xuân tím ngắt nẻo chờ ! Em hong tóc lng, ta hơ nỗI sầu. Đừng thương mà hẹn kiếp sauThì xin em chớ...gặp nhau cõi nào. Để tì nh thắm giấc chiêm baoNghìn năm mng vẫn dạt dào bóng em.
Êm-ái du-dương nhạc lẫn thơ, Nhạc-thơ khăng-khít tự bao giờ Mà thơ phảng-phất trong lòng-nhạc Khi nhạc mơ-màng giữa ý-thơ ? Phím-nhạc nỉ-non, khơi suối-mng Vần-thơ tình-tứ, gợI nguồn-mơ. Thông-reo, suối chảy, muôn cung nhạc, Hoa-nở trăng-lê n, vạn nét-thơNhạc thơ vương-vấn mối tơ, Vắng thơ, nhạc luống ngẩn-ngơ sớm chiều, Thơ càng chải-chuốt mỹ-miều, Nhạc càng thánh-thót, càng nhiều âm-vang. Nhạc-thơ hoà điệu nhịp-nhàng Khác nào hoa-thắm bướm-vàng nhởn-nhơ. Ấy ai phổ-nhạc đề-thơ, Thi-nhân nhạc-sỹ từ xưa nặng lòng.
|
|
||||
Nhà bảo trợ của chúng tôi DURAMAX |
||||
Trang web được thiết kế bởi MQ Services |
Copyright (c) DaiChung News Media 2002
|