|
|
|
TRANG THƠ Thơ Việt Dương Nhân
BÀI THƠ KHÔNG TỰA
Một chiều đông, buông bỏ đời cát bụi Tưởng dứt rồi những tủi nhục đắng cay Tưởng hết rồi những sầu khổ trần ai Bao năm tháng tưởn g tro tàn, lửa nguộiBước đường trần mấy ai ngờ may rủi Sợi dây sầu vướng mắc giữa đường đi Đê m hôm ấy, lệ ươm ướm bờ miBao kẻ hẹn bỏ mình ta chờ đợi Buồn não nuột, không còn chi nghĩ ngợi Vội đứng lê n lê gót bước lang thangNghe gió lòng thổi lạnh buốt tâm can Hồn trĩu nặng, mắt nhìn xa diệu vợi Ghé một nơi chẳng ai chờ, ai đợi Mượn rượu đào để sưởi ấm hồn ta Gặp người quen, anh vừa bước ngang qua Lòng vui nhộn như được quà, được kẹo Chén đầy vơi, kể chuyện đời chồng chéo Cười ngả nghiêng tan biến nỗi ưu phiền...
(Ivry-sur-Seine, Hư-gia-trang, 16 giờ 05, chiều hè 04-07-2002)
DẪM LẠI ĐƯỜNG YÊ U
"Tình tôi. Ôi rất tầm thường! Nhưng tôi gói trọn một trường ái ân!"
Gặp anh, em như người trong cơn mộng Nghe vọng về tình ái khắp đó đây Ly rượu hồng đầy vơi cười ngất ngây Thơ trầm bổng, ngân nga say gió lộng Tiệc chưa tàn, trời biến động mưa bay Tia mắt ấy, say tình hay say rượu? Đê m nay về ắp ôm trong giấc ngủMôi mỉm cười, khi nhớ chén nồng cay Em muốn say cùng anh suốt đêm ngày Và, muốn nghe anh nói cười mãi mãi Anh, người trai kinh nghiệm đời từng trải Nên bất cần, ai dở hoặc ai hay... Nhìn mắt anh, em ái ngại nói nhiều Sợ anh tưởng là em không bình tỉnh Ô! Hay em đang say say sỉnh sỉnh Chợt nghe lòng đàn khảy nhạc tình yêu... Mới gặp anh, em dệt mộng quá nhiều? Ắt rồi đây, sẽ gặp điều khổ ải Sao tim em cứ cuống cuồng sợ hãi Cảm thấy lòng đang dẫm lại đường yêu... Bước chân em thất thiểu đạp sương chiều Tóc ươn ướt thấm dần trong da thịt Trăng, sao lặn, bốn bề đen mù mịtChỉ còn em ngờ nghệch bước cô liêu. Ánh đèn khuya mờ nhạt cảnh điều hiu Em chẳng biết về đâu trong đê m tốiĐường trăm ngã , mà như đà nghẽn lốiNgõ ngách nào em vào giấc mộng yêu? Anh hỡi ! Nào phải em yêu vội vã... Vì con tim hối hả vụt bừng lên Thôi, cần gì để tìm hiểu chi thêm Yêu cứ yêu, chứ sợ gì anh hỡi! Khổ đau, hay hạnh phúc, xin trao gởi Do duyên trời sẽ định đoạt tình em Giông bão tới hay êm đềm trôi chảy? Đường yêu đương dẫm lại giữa đê m buồn...
GIÓ ĐA TÌ NH...
Thương gởi đến những tâm hồn nghệ sĩ
Đã trót mang một tâm hồn nghệ sĩGió đa tì nh, lãng mạn có nghĩa gì?Bầu trời yêu, ôi ! sao mà tuyệt mỹ Ở đâu đâu cũng huyền diệu mê ly.Mấy đê m nay, giấc ngủ thường mộng mịBóng một người, đang ngự trị trong tim Bỗng đang vui, sao hồn đứng lặng im Rồi hờn giỗi, nghe tình yêu chết lịm. Chuyện yêu đương ai nào dám đi tìm Sao lại đến để hồn ta đổi tím Cứ thẫn thờ quờ quạng kiếm vòng tay Cho khỏi trống những đê m dài cô quạnh.Người là ai. Đốt lửa tình bạo mạnh? Làm hồn ta sờ sợ chuyện không lành. Vì trải qua ngang trái thuở ngày xanh, Còn tê tái nơi cõi lòng chưa lắng. Cám ơn người đã đến trong đê m vắng,Hiện bóng lên và văng vẳng nói cười. Sưởi lòng nầy qua cơn lạnh giá băng. Dệt mấy vần thơ trao tặng đến người. Ta đa tình, lãng mạn, xin đừng cười Hồn nghệ sĩ trái tim còn tươi mãi Mơ huyền thoại, nhìn tấm tranh tiên giới Mộng phù du mà lại thấy tuyệt vời...
XIN BẶT GIÓ...
Ta muốn gào lên cho vỡ Đất Trời, Cho tan nát hết cõi đời này đây. Thời gian hỡi ! Sao cứ hững hờ bay? Hãy nhanh đi, để mau qua tháng ngày. Trời mùa Hạ, mà lòng ta ẩm ướt, Nắng bên ngoài, lại nghe tiếng gió mưa! Bão tình ơi ! Chừng nào mi mới vừa ? Cho tim ta bặt gió mưa ái tình. Mấy ngày đêm giăng vướng một bóng hình, Đuổi đi, sao vẫn rì nh rình về đây !Trái tim này giờ đã quá mệt nhoài, Hiện chi cái bóng của ngày tàn xuân...
NỖI BUỒN KHÔNG TÊN
Ta chẳng biết mình là ai đây nữa? Hồn lênh đênh như kẻ chết từ lâuá Thơ lẻn vào ngâm vịnh đôi ba câu Cho vơi bớt những nỗi sầu-vạn-cổ! Tạ ơn Trời đã ban ngòi bút nởLàm thơ-văn cho đỡ lúc buồn tênh Viết những lời uẩn khúc tận đáy tim, Đưa nỗi sầu nhờ gió mây chuyê n chở.áXin nguyện cầu, đời dứt ngừng đau khổ, Chẳng còn ai nức nỡ giữa cõi trần Mà chỉ được hồng-ân của Thượng-Đế Đừng như ta lắm dâu bể gian truân...
* * *
Chiều buồn nghĩ ngợi bâng khuâng Sợ Người đau khổ nhiều lần như ta Hơn nửa thế kỷ trải qua, Còn chi tiếc nuối thiết tha với đời! Trước sau an phận làm người Bao nhiêu cười khóc, khóc cười phù du Trải qua mấy lượt Xuân-Thu Hoa tàn, lá rụng lu bù đổi thay Ai nào biết được ngày mai? Giờ đây chỉ biết lòng cay đắng lò ng...
MONG ĐỢI
Gởi nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng
Trong tim em đầy ngập bóng hì nh anhVà hương tình tỏa khắp cả trời xanh Sao nghe hồn trĩu nặng! Sợ không thành mộng ước. Bão tình về, em nào hay biết trước Cho lệ buồn đừng thấm ướt bờ mi Yêu làm chi! Yêu để mà làm gì? Thôi thì nhận. Vì yêu đành phải khổ! Chữ si tình, từ ngàn xưa kim cổ Có ai nào dám chối bỏ được đâu? Dù mực cạn, xác khô, đầu tóc bạc Bài nhạc tình vĩnh cữu viết chưa xong Giây phút yêu, là hạnh phúc trắng trong Dầu ôm khổ cũng bằng lòng mong đợi...
SAO LẠI NÓI...?
Chia sớt cùng những thi sĩ nghèo
Sao lại nói...mấy nhà thơ "đói" chữ? Chỉ ngồi không mà tìm chữ dệt thơ. Hồn thi sĩ, thường hay mộng với mơ, Nhưng, lúc đói, chữ nào no đấy chứ? Sao người đời có nhiều trò lắm thứ?Viết, nói gì, không ý tứ chút nào. Tim thi nhân, tình cảm quá dạt dào, Động một chút, là nương vào bút mực.Để tì m quên nỗi cơ hàn khổ cực,Khi cạn tiền, hết gạo, bực biết bao! Lúc đói khát, mới nhì n vào hiện thực.Bạn là ai? Lúc ấy mới biết...nào...!
VƯỜN XUÂN...VƯỜN TÔI...
Vườn xuân tươi đẹp tuyệt vờiVườn tôi héo úa rã rời nát tan Vườn xuân ánh nắng chứa chan Vườn tôi u tối phủ ngàn áng mây Vườn xuân là của cỏ cây Vườn tôi là của đêm ngày lệ rơi Vườn xuân bướm lượn hoa cười Vườn tôi lại thấy muôn người khóc than Vườn xuân ve vuốt Nguyệt, Hằng Vườn tôi đau nhức trăm ngà n vết thươngVườn xuân chiếu ánh chiêu dương Vườn tôi gai nhọn giữa đường chê nh chênhVườn xuân trăng sáng, sao lê nVườn tôi vắng vẻ buồn tênh đọng sầu Vườn xuân khoe sắc muôn màu Vườn tôi giông bão xám nâu khắp trời Vườn xuân ấm áp nơi nơi Vườn tôi băng tuyết muôn đời mùa Đông...
Thơ Minh Tâm
Đâu rồi cái chợ Đồng – Xuân Đâu cầu tre nhỏ gập ghềnh khó qua, Đâu rồi mấy gốc cây đa? La đà gió rãi, nhạt nhoà bóng đêmCòn đâu mái tóc xoả mềm Mỗi mùa xuân đến bên thềm rộ hoa Ngậm ngùi lữ khách vắng nhà Một đời mang nỗi xót xa ngập hồn Dòng sông sóng cuộn bồn chồn Ngóng về quê mẹ héo hon trông chờ.
Paris trời đã vào đôngMưa buồn phố nhỏ lượn vòng tuyết rơi Gợi buồn thổn thức tim tôi Nhớ về quê mẹ xa vời dặm khơi Chiều đi sương phủ phố mờ Buồn nương mây lượn hững hờ gió đưa Quê nhà thăm thẳm lối xưa Paris chiều toả mưa thưa lạnh lùng Lòng tôi u uất cô đơn Mảnh đời cò n lại mảnh hồn héo hon.
Thơ Thương Hà
Em mong anh như buồm mây trông gió
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002